Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1062

Nam Khuê biết, rơi vào tay Phương Thanh Liên, coi như là đã lành ít dữ nhiều.

Nhưng hai đứa bé vô tội.

Cô phải cố gắng hết sức để bảo vệ con mình.

Mà hoảng sợ không thể giải quyết bất kỳ vấn đề gì, chỉ có bình tĩnh, mới có cơ hội sống.

Nhưng sự bình tĩnh của cô đã khiến Phương Thanh Liên oán hận tới mức nghiến răng nghiến lợi.

“Tại sao cô không cầu xin sự tha thứ? ” Phương Thanh Liên nhìn Nam Khuê với vẻ khinh thường.

Nam Khuê chỉ lạnh lùng liếc cô ta một cái, giọng điệu bình tĩnh hỏi vặn: “Cầu xin cô tha thứ có tác dụng không?”

“Nếu đã biết là vô dụng, thì hà cớ gì tôi phải lãng phí lời nói của mình?”

“Hờ…” Phương Thanh Liên cười khẩy: “Đúng là không có tác dụng gì, nhưng nếu cô đồng ý quỳ xuống cầu xin tôi như một con chó, tôi có thể xem xét để cho việc tra tấn cô dễ dàng hơn một chút.”

Nam Khuê mím môi đồng thời nhắm mắt lại.

Không muốn quan tâm đến người phụ nữ điên rồ trước mặt.

Phương Thanh Liên lại càng căm hận nghiến răng.

“Nói, tại sao cô không nói gì?”

Phương Thanh Liên tức giận túm lấy Nam Khuê.

Nhưng ngay cả như vậy, cũng không có bất kỳ tác dụng gì.

Nam Khuê vẫn lạnh lùng nhìn cô ta, ánh mắt đó như nhìn một con chó đáng thương.

Cuối cùng, Phương Thanh Liên không thể chịu đựng được nữa.

Cô ta giơ tay tát vào mặt Nam Khuê.

Chỉ một cái tát, khóe miệng của Nam Khuê đã bị chảy máu.

Nhìn thấy cô chảy máu, Phương Thanh Liên càng thêm kích động.

Cô ta bước về phía trước, lấy tay vỗ vỗ vào mặt Nam Khuê: “Cô biết không, tôi cứ tưởng rằng tôi ghét đứa trẻ này.”

“Vì sự tồn tại của nó là một nỗi ô nhục, nó vốn dĩ không nên có mặt trên thế giới này.”

“Nhưng khi tôi biết nó sắp ra đi, không còn sự sống nữa, thì tôi lại nhận ra mình vô cùng đau đớn.”

“Nam Khuê, dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà con tôi phải lẻ loi, thảm thương rời khỏi thế giới này, còn con của cô lại vẫn có thể sống bình an vô sự.”

“Tôi nói cho cô biết, sẽ không đâu. Con của tôi đã không còn, thì con của cô cũng phải chôn theo nó.”

Nghe tới những câu này, Nam Khuê không có cách nào bình tĩnh được nữa.

Lúc này, đứng trước mặt cô không phải là một con người nữa, mà là một con quỷ sống.

“Phương Thanh Liên, tôi luôn tin thiện giả thiện báo, ác giả ác báo, kẻ ác sẽ gặp báo ứng.”

“Tôi, Nam Khuê, chưa bao giờ làm điều gì tổn hại người khác. Tôi tin rằng ông trời sẽ giúp tôi, tôi cũng tin rằng Kiến Thành sẽ tìm thấy tôi, giải cứu tôi và con.”

“Thật sao?” Phương Thanh Liên cười khẩy, khinh bỉ nhìn Nam Khuê: “Cô biết hiện tại chúng ta đang ở đâu không?”

“Tôi dám đảm bảo rằng cho dù Lục Kiến Thành có lục tung cả thành phố, lục tung cả đất nước, thì cũng tuyệt đối không thể tìm ra một sợi tóc nào của cô.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK