Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1316

Tiểu Niệm Khanh nhanh chóng đúng sự thật nói: “Ông nội,cha nói muốn chomẹsinh cho chúng con một em gái nhỏ!”

Lục Minh Bác cũng vô cùng vui vẻ nói: “Vậy thật tốt quá, đây đúng là một tin tức tốt.”

Vì thế, tất cả mọi người đều đã biết, cũng chỉ có Nam Khuê vẫn chưa hay biết gì.

Ở nhà ăn, nửa giờ sau, Nam Khuê buông đũa xuống.

Lục Kiến Thành lập tức hỏi: “Ăn xong rồi sao?”

“Đúng vậy!”

Vừa dứt lời, đã nhanh chóng bị Lục Kiến Thành kéo đi, cơ hồ là gấp không chờ nổi mà đi ra khỏi nhà ăn.

Ngay sau đó, cô đã bị người nào đó dắt vào ghế phụ.

Rất nhanh, chiếc xe màu đen lao đi trên đường.

“Kiến Thành, chúng ta đi chỗ nào vậy?”

“Lát nữa em sẽ biết thôi.”

Mười phút sau, Nam Khuê nhìn thấy tòa nhà cao tầng ở trước mắt, ngoài ý muốn nói: “Chúng ta tới khách sạn làm gì? Trong nhà rõ ràng là có chỗ ngủ!”

Lục Kiến Thành đi qua, áp sát vào người cô, thanh âm vô cùng gợi cảm trầm thấp: “Trong nhà có nhưng anh chính là muốn có không gian riêng với em.”

“Lại nói, người trong nhà nhiều như vậy, Tư Mặc và Niệm Khanh đều ở đó, anh sợ em sẽ không dám kêu.”

“Ở chỗ này, em không cần bận tâm lo lắng, muốn kêu lúc nào cũng đều được.”

Nam Khuê lập tức bưng kín miệng anh, vẻ mặt đỏ bừng tràn đầy sự xấu hổ: “Anh đừng nói nữa!”

Nếu lại nói tiếp, cô quả thật không còn dũng khí để nghe tiếp nữa.

Trong phòng tắm của khách sạn, tiếng nước chảy ào ào.

“Ông xã, em tắm xong rồi, anh mau vào tắm đi!”

Nam Khuê tưởng anh đang ở phòng khách nên cũng không nghĩ nhiều, vừa đẩy cửa vừa gọi anh đi tắm.

Sau khi tắm xong, Nam Khuê thay một bộ đồ ngủ ngắn màu trắng tinh.

Mặc dù chỉ là kiểu áo mang phong cách rất đơn giản nhưng vì cô có nước da trắng ngần, khung xương nhỏ nên khi mặc lên trông cô càng toát thêm vẻ lanh lợi đáng yêu.

Nhất là khi đứng dưới ánh đèn khách sạn càng trở nên vừa thuần khiết vừa khiến đàn ông có ham muốn dục vọng.

Bởi vì cô vừa tắm xong nên giọng nói của cô rất mềm mại và nũng nịu.

Dáng người kiều diễm như hoa sen mới nở.

Lục Kiến Thành đang đứng ngoài ban công, đối diện với cảnh đêm đẹp đẽ nghe điện thoại.

Nghe thấy giọng nói của Nam Khuê, anh lập tức quay đầu nhìn lại.

Ngay trong khoảnh khắc đó, chỉ từ ánh nhìn đầu tiên, anh đã hoàn toàn ngã gục.

“Cứ làm vậy đi, tôi cúp máy đây!”

Nói xong, chưa kịp đợi bên kia trả lời, anh cứ thế cắt đứt cuộc gọi.

Khoảnh khắc tiếp theo, anh nhanh chóng đi đến trước mặt Nam Khuê, thuần thục ôm lấy cô vào lòng, vùi đầu vào cổ cô, trong lòng tràn đầy mãn nguyện nói: “Người em thơm quá!”

“Công ty có việc gấp gì sao?” Nam Khuê nhìn vẻ mặt mệt mỏi của anh, đau lòng hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK