Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1199

“Đặc biệt là sau khi thằng bé đi học, em rất sợ nhận được cuộc gọi từ giáo viên, em sợ rằng cuộc gọi đó báo em biết Niệm Khanh bị ngất xỉu hoặc đổ bệnh.”

Nói đến những điều này, trái tim Nam Khuê vẫn còn hoảng sợ, lo lắng không yên.

Bao nhiêu năm qua, áp lực đè nặng trong lòng khiến cô khó thở, và gần như muốn ngã quỵ.

Nhưng đây là lần đầu tiên cô bộc lộ hết sự căng thẳng và sợ hãi của mình mà không cần phải che đậy hay giấu giếm nữa.

Mặc dù Tiễn Nam đã giúp đỡ cô rất nhiều nhưng do ngành nghề đặc thù, anh chỉ có thể dành thời gian nghỉ trong năm để thăm cô và các con của cô.

Hơn nữa, thủ tục để anh ấy được ra nước ngoài quá rắc rối.

Trong những năm qua, với tư cách là một người bạn, anh ấy đã giúp đỡ cô rất nhiều, cho nên phải là chuyện bất đắc dĩ lắm cô mới làm phiền tới anh ấy.

Nếu Nam Khuê không nói ra điều này, Lục Kiến Thành sẽ không bao giờ tin rằng có chuyện như vậy xảy ra trên người đứa con Niệm Khanh của anh.

Thảo nào, sau khi tiếp xúc, anh có thể cảm thấy Khuê Khuê luôn tỉ mỉ chăm lo cho Niệm Khanh về mọi mặt, còn Niệm Khanh cũng luôn bám riết lấy cô không rời.

Ngay cả Tư Mặc ra đời sớm hơn Niệm Khanh vài phút cũng làm tốt nhiệm vụ của một người anh, đó là chăm sóc cho em trai của mình.

Hóa ra tất cả nguyên nhân đều là vì: Niệm Khanh của anh bị bệnh nặng.

“Anh xin lỗi, Khuê Khuê, anh thật đáng chết, anh đã không thể ở cạnh lúc em cần anh nhất, anh đã không thể chăm sóc cho em.”

“Anh cũng rất có lỗi với con trai, anh đã không làm tròn bổn phận của một người cha”.

“Không phải đâu…” Nam Khuê lắc đầu: “Em không trách anh, chỉ là anh không biết mà thôi. Hơn nữa, em biết Kiến Thành của em sau này sẽ là một người cha nghiêm túc và rất có trách nhiệm.”

“Ừ.” Lục Kiến Thành ôm chặt lấy cô, trầm giọng nói: “Sau này, anh sẽ chăm sóc em và mấy đứa trẻ thật tốt. Em đừng lo lắng, dù phải dùng tới biện pháp gì, anh nhất định sẽ chữa khỏi bệnh cho Niệm Khanh.”

“Năm năm qua, em đã chịu quá nhiều mệt mỏi, cũng đã chịu quá nhiều áp lực. Dù sau này có xảy ra chuyện gì, em cũng phải nhớ rằng em còn có anh, em và anh, chúng ta cùng nhau đối mặt, được không?”

Nam Khuê gật đầu, nghĩ đến tin tức vừa rồi, khóe môi bất giác nở nụ cười nhẹ.

Nụ cười rạng rỡ này ngay lập tức cuốn đi sự phiền muộn trong nhiều ngày qua.

“Đúng rồi, Kiến Thành này, anh có biết lúc nãy em vừa nhận được cuộc gọi gì không? Là từ phía bệnh viện đó, bọn họ nói rằng đã tìm được một người hiến tim phù hợp với Niệm Khanh, muốn chúng ta sáng sớm mai đưa Niệm Khanh qua đó.”

“Đã năm năm rồi, em gần như không còn dám ôm hy vọng, nhưng tới cuối cùng vẫn có thể đợi được tin tức tốt đẹp này.”

Nói đến đây, Nam Khuê liền nghẹn ngào.

Thật khó để diễn tả cô đã phấn khích thế nào.

“Thế thì tốt quá rồi.” Lục Kiến Thành cũng thở phào nhẹ nhõm: “Đừng đợi tới ngày mai, lát nữa chúng ta thu dọn đồ đạc đến bệnh viện luôn, nên tới đó sớm hơn một chút.”

“Đúng, em cũng nghĩ như vậy.”

Tư Mặc và Niệm Khanh đang chơi với nhau trong phòng khách, còn Lục Kiến Thành và Nam Khuê đang cùng nhau thu dọn đồ đạc trong phòng ngủ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK