Chương 1076
Anh đã không còn muốn tranh luận bất cứ điều gì nữa.
Trước lúc nhắm mắt lại, anh chỉ nói với Phương Thanh Liên một câu: “Phương Thanh Liên, cô sai rồi, tôi trước giờ chưa từng thực sự yêu cô, sao có thể nói là thay đổi được.”
Chính những câu nói này đã khiến Phương Thanh Liên sụp đổ tại chỗ.
Cô ta mở to hai mắt nhìn Lục Kiến Thành không thể tin được : “Anh nói cái gì? Nói lại đi, anh rõ ràng đã từng yêu em, tại sao lại muốn phủ nhận.”
“Tôi Lục Kiến Thành, đời này chưa bao giờ yêu một người con gái có trái tim độc ác như cô.”
“Chưa bao giờ!” Nhắm mắt lại, anh lặp lại một lần nữa.
Lần này, Phương Thanh Liên gần như phát điên.
Cô ta cố gắng thoát ra, muốn lao tới chỗ Lục Kiến Thành.
Cô ta không tin.
Không tin những gì anh nói.
Họ rõ ràng đã yêu, cũng rõ ràng đã có khoảng thời gian tuyệt vời bên nhau!
Sao anh có thể quên mọi thứ, phủ nhận mọi thứ như vậy được!
Nhưng Phương Thanh Liên không còn cơ hội nữa.
Cô ta vừa lao về phía trước, nhưng cảnh sát phía sau đã kéo cô ta lại, sau đó lôi cô ta lên xe cảnh sát.
Lúc này, phía sau có tiếng xe cấp cứu.
Nhìn qua cửa kính xe cảnh sát, cô ta thấy Lục Kiến Thành được đưa vào xe cấp cứu.
Đến bệnh viện, Lục Kiến Thành nhanh chóng được đẩy vào phòng phẫu thuật.
Trái tim của anh vẫn còn đang treo lơ lửng.
“Khuê Khuê…”
“Con yêu…”
Anh mở miệng, cố gắng nói ra thành tiếng.
Nhưng mà, dù cho anh có cố thế nào đi chăng nữa thì môi chỉ có thể mấp máy nhẹ mà thôi, một chút tiếng động cũng không phát ra được.
Mọi người xung quanh cũng không hiểu anh muốn nói gì.
Sau khi được đẩy vào trong phòng phẫu thuật, đèn phẫu thuật sáng lên, lúc thuốc gây mê được tiêm vào người, anh đã hoàn toàn chìm vào hôn mê, toàn thân không còn bất cứ ý thức gì nữa.
Bên kia, Lâm Tiêu sốt ruột gọi điện thoại.
Do rất xa và tình hình giao thông không tốt, thế nên đường đến bệnh viện vô cùng xóc nảy.
Bụng của Nam Khuê vốn đã bắt đầu co bóp tử cung và bắt đầu đau, sau một cơn xóc nảy, toàn bộ cơ thể càng ngày càng trở nên khó chịu.
Cô nằm trên xe, tóc tai rối loạn, trên trán đầm đìa mồ hôi.
Bởi vì đau mà cô cắn chặt môi, hai tay dốc hết sức nắm chặt lấy ghế ngồi.
Máu ở thân dưới vẫn còn đang chảy.
Lâm Tiêu ngồi bên cạnh vô cùng luống cuống tay chân.
Quan trọng hơn là, sao tổng giám đốc Lục còn chưa đến nữa chứ?