Chương 1080
Vừa nói, Nam Khuê vừa đau khổ nhắm mắt lại.
Một dòng nước mắt yên lặng chảy xuống từ trên khóe mắt của cô, đau khổ mà chảy xuống.
Nếu đã không đợi được.
Cô cũng chỉ có thể tự mình kiên cường đối mặt với con đường phía sau mà thôi.
Đau cũng được, khổ cũng thế.
Sinh con cũng được, cô có thể tự mình đối mặt với mọi thứ.
Nếu bên cạnh không có người đó đau lòng cho cô, vậy thì khóc lóc đều trở nên vô nghĩa.
Thế nên, lúc tử cung co thắt lần nữa, Nam Khuê chỉ mạnh mẽ cắn chặt môi, không hét lớn nữa.
Trong xe bị bao phủ bởi những tiếng rên rỉ vụn vặt và đau đớn.
Nhưng âm thanh này lại vô cùng đau đớn, vô cùng áp lực.
Lâm Tiêu nghe thấy thế, trong lòng thật sự là vừa bối rối vừa sốt ruột. Cậu ấy tiếp tục gọi cho Lục Kiến Thành.
Đồng thời dốc sức cầu nguyện: “Nghe máy đi, tổng giám đốc Lục, mau nghe máy đi, thiếu phu nhân sắp sinh rồi, rốt cuộc anh đang ở đâu chứ?”
“Mau nghe máy đi, thiếu phu nhân và hai tiểu thiếu gia đang chờ anh đó!”
Nhưng mà, lời cầu nguyện của Lâm Tiêu lại rơi vào khoảng không.
Đầu dây bên kia vẫn như cũ không có ai bắt máy.
Nam Khuê đau đến mức toàn thân đều là mồ hôi, tóc và quần áo đều ướt nhẹp, nhưng quan trọng hơn là cô có cảm giác nước ối vỡ rồi.
Đây là một tín hiệu vô cùng nguy hiểm.
Nước ối vừa vỡ, đứa bé phải lập tức được lấy ra, nếu không sẽ rất dễ xuất hiện tình trạng thiếu oxy.
Một khi thiếu oxy rồi thì hậu quả thật sự không thể nào có thể tưởng tượng được.
Thế nên, cô thật sự rất sốt ruột.
Sau khi chịu đựng từng cơn, từng cơn tử cung có thắt mạnh mẽ, Nam Khuê nhìn Lâm Tiêu, sốt ruột nói: “Nhanh lên, Lâm Tiêu, lái xe chạy nhanh lên, lập tức đến bệnh viện gần nhất, nước ối của tôi vỡ rồi, phải lập tức đến bệnh viện.”
“Nếu không…”
Nói được một nửa, đợt co thắt tử cung thứ hai lại đến.
Nam Khuê cau mày, gắng sức nắm chặt lấy cái đệm.
Mãi đến khi tử cung hết co thắt, cô hít sâu một hơi rồi tiếp tục sốt ruột nói: “Phải nhanh lên, nếu không… Hai đứa bé sẽ gặp nguy hiểm.”
“Phải nhanh lên.”
Vì lo lắng nên cô cường điệu lặp lại một lần nữa.
Dứt lời, toàn bộ cơ thể của cô đã không còn chút sức lực nào nữa, mệt đến mức hạ đường huyết, chỉ có thể mềm nhũn nằm trên ghế sau.
Lâm Tiêu lập tức dặn dò tài xế: “Nghe chưa, không cần phải nhìn đèn xanh đèn đỏ gì hết. Dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến bệnh viện cho tôi.”
“Vâng.”
Tài xế lập tức nhấn chân ga, tăng tốc.