Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1321

“Chính là thời gian xuất viện mà Phương Minh vừa nói lúc nãy. Nếu điều kiện cho phép, tôi hy vọng cô có thể để anh ấy xuất viện trong năm ngày tới.” Chu Tiễn Nam mở miệng nói.

“Có chuyện gì nghiêm trọng lắm sao?”

Chu Tiễn Nam cũng không có giấu diếm, anh thành thật nói: “Vừa nãy trong phòng bệnh, tôi nhìn sắc mặt của anh ta không được tốt lắm nên không tiện nói. Bây giờ không có anh ta, nói với cô cũng không sao.”

“Hai ngày nay Phương Minh bị thương đều do tôi chăm sóc, sau này có thể sẽ có đồng nghiệp thay tôi tới chăm sóc anh ta. Trong nhà anh ta chỉ có một mẹ già và một em gái. Sức khỏe mẹ anh ta không được tốt lắm và luôn phải uống thuốc thường xuyên, em gái anh ta vẫn còn đang học tiểu học.”

“Năm ngày nữa là tới sinh nhật mẹ của anh ta. Mẹ già cũng đã mong chờ một năm rồi, nếu không về nhà, nhất định sẽ rất lo lắng.”

Sau khi Chu Tiễn Nam nói xong, Đông Họa im lặng một hồi.

Sau đó cô liền gật đầu: “Được rồi, chỉ cần tình huống cho phép, tôi sẽ cho anh ấy xuất viện.”

“Bác sĩ Đông, đã làm phiền cô rồi.”

“Không có chi, chỉ là chút chuyện nhỏ thôi.”

Nhưng khi xoay người rời đi, trong lòng Đông Họa vẫn có phần chua xót.

Bác sĩ Đông sao?

Đúng vậy, bây giờ cô đối với anh nhiều lắm cũng chỉ là một bác sĩ mà thôi.

Nếu nói thật sự có gì đó không giống, thì có lẽ chính là vì cô là bạn thân của Khuê Khuê, cho nên anh cũng sẽ khách sáo với cô.

Ngoài điều đó ra, cũng chẳng còn cái gì khác.

Sau khi đến nhà ăn của bệnh viện mua một chút điểm tâm nhẹ, Chu Tiễn Nam trở lại phòng bệnh.

Vừa mới bước vào phòng bệnh, Phương Minh đã cười nói: “Ông chủ, anh thật sự quá quyến rũ đó nha, đi đến đâu cũng khiến người khác chết mê chết mệt.”

“Nói nhảm cái gì vậy, ăn cơm cũng không giữ được cái miệng của anh nữa.”

“Ông chủ, tôi không nói nhảm. Anh quên mất rồi à. Trước đây, khi làm nhiệm vụ, mấy đứa con gái của mấy người có liên quan đều nhìn trúng anh đấy thôi. Cô bác sĩ hôm nay cũng vậy, tôi thấy cô ấy cũng có ý với anh đấy.”

“Càng nói càng lộng ngôn!”

“Ông chủ, tôi nói rất nghiêm túc đấy, vừa rồi bác sĩ đó còn đỏ mặt khi xem vết thương của anh nữa. Chắc chắn là rất quan tâm đến anh.”

Chu Thiến Nam bắn ánh mắt lạnh lùng về phía anh: “Đươc rồi, thế thì sao chứ? Tôi thấy anh không cần phải đợi đến bảy ngày đâu, ngày mai là đã có thể xuất viện được rồi, sang ngày tiếp theo là có thể bắt đầu huấn luyện.”

Phương Minh nghe thế liền sợ hãi, lập tức năm nỉ: “Ông chủ, không cần đâu, tôi sẽ im lặng mà.”

Câu nói của Nam Khuê rất nhanh đã ứng nghiệm, sau một ngày Lục Kiến Thành đi cùng cô, anh đã bận bịu đến mức không có thời gian để thở.

Mười giờ tối, cô hỏi anh về nhà làm gì.

Lục Kiến Thành đáp: “Không cần đợi anh đâu, em và mấy đứa nhỏ ngủ trước đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK