Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 436

Thấy không có người quan tâm, mấy tên kia càng thêm liều lĩnh, dường như muốn kéo Nam Khuê ra ngoài ngay lập tức.

Bị bọn họ lôi kéo, Nam Khuê cũng tỉnh táo ra một chút, cô biết thế nào cũng không thể để mấy tên này lôi đi được, nếu không cô liền xong đời.

“Cút đi, cút đi…”

“Tất cả mấy người cút hết cho tôi.”

Nam Khuê đẩy bọn họ ra, muốn chạy đi.

Nhưng mà cô quá say, mới chạy được hai bước chân đã mềm nhũn, lảo đảo ngã thẳng trên mặt đất.

Nền đất rất cứng.

Trong nháy mắt cô đập mặt vào nền đá hoa, cô cảm thấy rất đau, đau xuyên tim.

Nhìn thấy cô ngã, mấy tên kia lại tiến đến, nụ cười của chúng khiến Nam Khuê không rét mà run.

Cô ôm lấy mình, liên tục lùi về sau.

Lùi một bước, lại lùi một bước.

Nhưng phía sau cô là một chiếc bàn, cô như muốn chui cả vào gầm bàn rồi.

Thấy cô không còn đường lui, mấy tên kia bắt đầu kiên nhẫn, chậm rãi đến gần, chậm rãi giày vò.

“Cầu xin các người, làm ơn…tha cho tôi.”

“Tôi đã kết hôn, không phải mục tiêu mà mấy người đang tìm kiếm.”

Nam Khuê sợ hãi run lên, thanh âm cực kỳ nhỏ, giọng nói cũng không ngừng run rẩy.

“Em gái, nói dối không phải là thói quen tốt, em đẹp như vậy, sao có thể đã lấy chồng được chứ?” Tên đàn ông cười lớn nói.

Nam Khuê ôm chặt lấy mình, đáng thương cầu xin: “Tôi thật sự có chồng rồi, tôi không nói dối mấy người.”

“Mấy người buông tha cho tôi đi!”

Nhưng mấy tên này đã sớm xác định mục tiêu rồi, sao có thể để cô đi dễ dàng như vậy!

Một trong số mấy tên đó đã gấp không chờ nổi nữa, xoa xoa tay cười tủm tỉm đi lên.

Nam Khuê lập tức sợ hãi, ngay lúc đó đầu óc cô trở nên trống rỗng, cô không biết làm gì nữa.

Sợ.

Chỉ có sợ.

Nỗi sợ hãi vô tận.

Nhìn thấy tên đàn ông càng ngày càng đến gần mình, khuôn mặt anh ta không ngừng phóng đại trước mặt cô, theo bản năng của cơ thể, cô sờ được thứ gì đó trên bàn, không chút nghĩ ngợi liền đập thẳng vào tên đó.

Trong nháy mắt, bịch một tiếng.

Tên đàn ông kia che đầu lại, thảm thiết kêu rên, trên mặt đầy đau đớn.

Sau đó Nam Khuê thấy trên đầu anh ta chảy máu, máu chảy càng ngày càng nhiều, cuối cùng chảy đầy xuống mặt anh ta.

Gã ta duỗi tay lau một cái, nhìn thấy vết máu càng thêm phẫn nộ, lớn tiếng mắng: “Cô dám đánh tôi?”

“Hay lắm, có khí phách, mềm yếu quá ta đây cũng không thích, mấy người như cô lại làm tôi thích thuần phục hơn.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK