Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 554

Thấy cô ăn một miếng, Đỗ Quốc Khôn lập tức sán gần lại cạnh cô, thận trọng hỏi: “Nhóc con, thế nào? Có ngon không?”

“Cũng được.”

“Được được được, vậy con ăn thêm vài cái đi.”

Nam Khuê lại ăn thêm mấy cái nữa, thế nhưng khi ăn được một nửa, đột nhiên Đỗ Quốc Khôn nói: “Nhóc con, nếu như con còn nhận người cha này thì giúp cha lần này đi, cha thật sự đi vào bước đường cùng rồi.”

Nghe đến những lời này, tất cả động tác Nam Khuê đều ngừng lại.

Muốn nhờ vả?

Ha, ông ta lại bắt đầu rồi. Hoá ra người ngây thơ vẫn là cô.

“Thế nên, hôm nay ông cố ý mua bánh bao này cho tôi không phải vì bù đắp tình cha gì cả, chỉ là vì muốn đạt được mục đích của ông thôi, làm tôi mềm lòng, muốn tôi cho ông chút tiền chứ gì?”

“Nhóc con, con cũng không thể nói như vậy, dù gì cha cũng là cha của con, mua đồ ăn sáng cho con không phải rất bình thường sao?”

“Bình thường?” Nam Khuê cười lạnh: “Thân là một người cha, tôi sống hơn hai mươi năm, ông chỉ từng mua cho đồ ăn sáng cho tôi đúng một lần, ông thấy bình thường sao? Đỗ Quốc Khôn, ai cũng có thể nói hai chữ này, nhưng ông không xứng.”

“Muốn tiền đúng không, được thôi, lần này ông lại muốn bao nhiêu?”

Đỗ Quốc Khôn vừa nghe, hai mắt lập tức sáng lên, ông ta đưa một ngón tay lên.

“Mười vạn?” Nam Khuê hỏi.

Ông ta lắc đầu, thận trọng lên tiếng: “Là một trăm vạn.”

“Ha…” Nam Khuê cười nhạo, trực tiếp ném chiếc bánh bao trong tay vào thùng rác bên cạnh, rồi nói: “Đỗ Quốc Khôn, ông nghe rõ đây, đừng nói đến 100 vạn hay 10 vạn, đến 1 vạn tôi cũng không có.”

Nghe thấy Nam Khuê từ chối, sắc mặt Đỗ Quốc Khôn lập tức xấu đi.

“Nhóc con, không cần biết thế nào cha cũng là cha của con, lẽ nào con thật sự muốn bỏ mặc cha không quan tâm sao?”

“Lần nào cũng là câu này? Đỗ Quốc Khôn, ông tự hỏi lại mình xem, ông đã từng thực hiện trách nhiệm của một người cha hay sao? Có lần nào ông tới tìm tôi mà không phải vì tiền hay không? Hả…?” Nam Khuê nhịn không được mà hét lên.

“Nhóc con, cha biết là cha nợ con, nhưng từ lúc ông già Lục gia kia đón con đi, mỗi ngày đều cho con ăn ngon mặc đẹp, cuộc sống của con sung sướng thoải mái như vậy, người làm cha như cha không có bản lĩnh gì, cũng không cho con được cuộc sống giàu sang như vậy đâu!”

“Thứ tôi cần là tiền hay sao? Thứ tôi muốn là tình yêu thương của cha, ông có hiểu không?” Càng nói, Nam Khuê càng tức giận.

“Cha biết, nhưng mà cha đã nghèo thành cái dạng gì rồi, nếu như cha đón con về con cũng chỉ có thể cùng cha sống cực khổ qua ngày mà thôi.”

“Sống cực khổ thì sống cực khổ, dù cho khổ thì tôi cũng vui vẻ.” hét xong, cô bước nhanh về phía trước không một chút do dự.

Đỗ Quốc Khôn lại chạy theo, Nam Khuê thừa cơ nhanh chóng leo lên taxi rồi rời đi. Nhưng mà cô không ngờ được, lần này, Đỗ Quốc Khôn quyết tâm muốn tìm tới cô.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK