Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1206

Niệm Khanh của cô, rõ ràng không thích bệnh viện đến như vậy.

Nhưng lại chỉ có thể khéo léo biểu đạt suy nghĩ của mình một cách dè dặt.

Hơn nữa, vì để không khiến cô đau lòng, cậu bé vẫn luôn nỗ lực kiên trì.

Thật ra, làm sao Nam Khuê lại không nhìn ra suy nghĩ của cậu chứ, nhưng lúc đó vì bệnh tình của cậu, cô chỉ đành giả vờ nghe không hiểu, rồi vẫn là để cậu bé nằm ngủ trong bệnh viện.

Bây giờ, khi hồi tưởng lại tất cả mọi thứ, cô mới cảm thấy được mình đã tàn nhẫn đến mức nào.

Quay người cô lại, Lục Kiến Thành dùng đôi mắt màu đen sâu thẳm nghiêm túc nhìn cô: “Khuê Khuê, em đừng tự trách mình, cũng đừng lo lắng.”

“Cơ hội ngày mai rất hiếm có, chúng ta tất nhiên không thể bỏ lỡ, anh sẽ dùng cách thức tốt nhất để khiến Niệm Khanh tự mình đồng ý đến bệnh viện, bảo đảm tuyệt đối sẽ không ép buộc thằng bé, được không?”

“Thật chứ?” ánh mắt của Nam Khuê lập tức lóe lên một tia vui mừng.

“Ừm, anh bảo đảm.”

Duỗi tay ra, anh cầm lấy ly rượu trên tay Nam Khuê, trực tiếp ngẩng mặt lên, uống sạch.

“Gió đêm lạnh lắm, em mặc mỏng manh quá, đừng đứng đây hóng gió nữa. Anh biết nuôi con là một chuyện vô cùng khó khăn, càng huống hồ còn là hai cậu con trai hoạt bát hiếu động, năng lượng dồi dào nữa. Những năm nay, chắc chắn em đã không có được một ngày nghỉ ngơi thoải mái.”

“Thế nên, bây giờ em đừng nghĩ gì nữa, chỉ cần đi vào trong tắm nước ấm, sau đó ngủ một giấc thật ngon, còn tất cả những việc còn lại cứ giao cho anh, anh bảo đảm sẽ khiến cho em hài lòng, được chứ?”

Nam Khuê gật đầu: “Cảm ơn anh, Kiến Thành, cảm ơn anh đã ở bên em trong thời gian quan trọng này.”

“Lại nói linh tinh rồi, chúng ta đã nói rồi, không chỉ có bây giờ, mà là cả quãng đời sau này.”

“Ừm, cả đời.”

Sau khi Nam Khuê tắm xong, cô nhắc nhở Tư Mặc và Niệm Khanh về thời gian đi ngủ, rồi dặn dò chúng đi ngủ sớm, sau đó thì một mình đi về phòng ngủ.

Quả thật quá mệt rồi, thế nên sau khi nhận được sự hứa hẹn của Kiến Thành, cô liền thả lỏng bản thân, vừa lên giường là chìm vào giấc ngủ luôn.

Lúc này, Lục Kiến Thành đi vào phòng đắp chăn cho cô.

Kết quả, lần thứ hai bước vào, chăn của Nam Khuê lại bị đạp ra rồi.

Anh cưng chiều sờ vào tóc cô, sau đó Lục Kiến Thành lại đắp lại chăn cho cô.

Đồng thời cưng chiều thở dài: “Đã là mẹ của hai đứa con rồi, chăm sóc con cái tốt như vậy, nhưng lại không biết chăm sóc cho bản thân gì cả.”

May mà, may mà anh tới rồi.

Nếu như chậm hơn một chút nữa, anh quả thật không dám tưởng tượng.

Cũng may, tất cả đều vừa vặn đúng lúc, vẫn không tính là muộn.

Ngắm nhìn dáng vẻ yên tĩnh dịu dàng của cô lúc ngủ, Lục Kiến Thành cúi người xuống, đặt một nụ hôn lên trán của Nam Khuê: “Ngủ ngon nhé, tất cả mọi chuyện cứ giao cho anh.”

Sau đó, anh lại tắt hết báo thức trong điện thoại của cô.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK