Kim Tâm Nguyệt cảm thấy mình ở trong mê cung tư duy của sư phụ vấp phải trắc trở khắp nơi, hoàn toàn không vòng ra được. Vẻ mặt Lý Diệu nhẹ nhõm nói: “Nhưng, ta tuy đọc không ra mặt phụ thân ngươi, lại không có nghĩa, ta không thể trực tiếp đọc được tâm hắn!” Kim Tâm Nguyệt khó có thể tin: “Cách mấy chục km, thông qua quầng sáng, đọc lấy ý nghĩ trong lòng một gã Yêu Hoàng?” Trong nháy mắt, Kim Tâm Nguyệt quả thực muốn bổ nhào lên, ôm lấy đùi sư phụ, khóc...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.