Khu hẻm núi dài hai km, hai bên là vách đá cao mấy ngàn mét, phía trên còn bố trí cấm chế đặc thù, tuyệt đối không thể bò qua.
Ở giữa có một con đường hẹp quanh co, hai bên là quái thạch lởm chởm.
Một trăm tám mươi lăm cao thủ của Thiết Quyền hội và Loạn Nhận đường trốn sau quái thạch, bố trí cạm bẫy trí mạng.
Để dụ cho Diệu mắc câu, ba mươi danh kiếm vốn được sắp xếp trong đại bản doanh của Loạn Nhận đường cũng có hai mươi người được điều động đến mai phục phía sau loạn thạch.
Nhìn ngoài mặt thì toàn bộ khu hẻm núi chỉ còn lại mười người gác.
- Hắn liệu có mắc mưu không!
Phía sau một hòn đá núi cực lớn, Lỗ Thiết Sơn có chút khẩn trương hỏi.
- Hắn nhất định sẽ mắc mưu, bởi vì cái chúng ta dùng cũng không phải âm mưu, mà là dương mưu!
Triệu Thiên Trùng cười lạnh một tiếng, nói:
- Hai người chúng ta đều ở trên kênh liên lạc không ngừng gọi người của mình, nếu có người khôi phục tỉnh táo, rời khỏi chiến trường, đi tới khu hẻm núi.
- Theo thời gian trôi qua, người trong khu hẻm núi càng lúc càng nhiều, cho chúng ta thêm mấy tiếng nữa, chúng ta hoàn toàn có thể khôi phục sức tổ chức!
- Vả lại Lý Diệu, hắn chỉ có thể mang theo một túi pháp bảo, đại bộ phận đều là ngọc giản, tất cả đều lọt vào tay chúng ta ra, hắn còn có bao nhiêu pháp bảo để giở trò?
- Cho nên, cách chiến thắng duy nhất của hắn chính là tranh thủ thời gian, trước khi chúng ta có phản ứng thì xông vào khu hẻm núi!
Khi nói chuyện, lục tục có thành viên của hai bên mặt xám mày tro từ trong rừng chui ra, thất tha thất thểu đi vào trong khu hẻm núi.
May mắn là dưới chiến thuật cân bằng của Lý Diệu, chiến lực chỉnh thể cò lại của hai bên đã tương đương nhau, cũng bớt đi khục khặc.
Đối với những người tới sau có thương tích trong người, để tránh cho bọn họ bại lộ tung tích, Toàn bộ an bài mai phục ở đoạn sau của khu hẻm núi.
- Phùng Binh, Tào Nhạc, hai người các ngươi chân đều bị thương, hành động không tiện, mai phục ở sau cùng khu hẻm núi đi. Nếu Lý Diệu thật sự xông ra được khỏi vòng vây, các ngươi liều mạng, cho dù dùng răng cũng không cắn giữ hắn lại!
Triệu Thiên Trùng phất phất tay với hai thành viên chân khập khiễng của Loạn Nhận đường, có chút bực mình nói.
Hai người này bị thương cũng không nhẹ.
Đặc biệt là Tào Nhạc, trên mặt đã trúng một quyền.
Tuy rằng giáp mềm đã triệt tiêu đại bộ phận lực công kích, những vẫn khiến cho hắn mặt mũi bầm dập, ngay cả nói cũng nói không nên lời.
Hai người đỡ nhau xiêu xiêu vẹo vẹo đi ra phía sau khu hẻm núi.
Không biết vì sao, trong lòng Triệu Thiên Trùng lại sinh ra cảm giác lạnh lẽo, giống như mình đã phạm phải sai lầm trí mạng.
Đây không phải là kết quả của tính toán, mà là trực giác sinh ra đã có, trực giác của một kiếm thủ từ nhỏ đã trưởng thành ở đất hoang.
Ánh mắt sắc bén lướt qua hai người vừa đi qua, Triệu Thiên Trùng gọi to:
- Đợi đã!
Thân hình Phùng Binh hơi run lên, có chút nghi hoặc quay đầu lại.
Tào Nhạc thì mắt điếc tai ngơ, tiếp tục đi tới.
Triệu Thiên Trùng biến sắc, kêu lên:
- Hắn không phải là Tào Nhạc, là Lý Diệu!
Trong nháy mắt, thay đổi bất ngờ!
- Tào Nhạc
vừa rồi còn khập khiễng giống như một viên đạn rời nòng, tốc độ trong nháy mắt đạt đến cực hạn, lao nhanh về phía khu hẻm núi!
Mà ở phía sau loạn thạch ở hai bên đường hẹp quanh co, theo những tiếng gầm như sấm sét, hơn hai trăm người lao ra.
Trong đó, không ít thành viên của Thiết Quyền hội trong tay đều nắm nham thạch to bằng nắm đấm hung hăng đập về phía Lý Diệu.
- Lý Diệu, ngươi trốn không thoát đâu!
Lỗ Thiết Sơn lại quát lớn một tiếng, nhấc một hòn đá nặng cả ngàn cân lên ném mạnh về phía trước.
Hai chân Lý Diệu điểm nhẹ xuống đất, thân hình vô cùng quỷ dị đảo bảy tám hướng, né được tất cả đá vụn.
Tiết tấu tiến lên lại bị công kích bằng loạn thạch này cắt ngang, chậm mất nửa nhịp.
Chính trong thời gian nháy mắt này, hơn trăm người đã hoàn toàn bịt kín đường hẹp quanh co, mà hơn một trăm người khác thì từ hai bên đánh bọc sườn.
Lý Diệu không do dự, thấy con đường phía trước đã bị chặn, cả người co lại, giống như bò cạp vẫy đuôi, một cước đá bay một cự hán lao lên trước.
Bản thân thì mượn lực xoay người, chạy trốn vào trong rừng cây!
- Còn muốn chạy à?
Triệu Thiên Trùng cười lạnh một tiếng, mấy chục đạo kiếm quang phóng lên cao, đan vào thành lưới kiếm dày đặc rồi đâm xuống.
Đám người Lỗ Thiết Sơn cũng gầm lên liên tục, kích phát linh văn, sóng khí cuồn cuộn như phô thiên cái địa đuổi theo Lý Diệu.
Mắt thấy vòng vây sắp khép lại, trong miệng Lý Diệu bỗng nhiên phát ra tiếng rít.
Trên người mấy chục người có cầu lửa nổ ra, giáp mềm phát ra tiếng bùm bùm, chiếu ra hào quang màu máu, rất nhanh gọn giật cho họ hôn mệ.
Những người này, hết thảy đã bị "Đánh chết".
Vòng vây trong nháy mắt bị xé ra một lỗ hổng lớn.
Thế vẫn chưa hết, trong cầu lửa còn xen lẫn khói đen, trong nháy mắt đá bao phủ toàn trường.
Tất cả mọi người nhốn nháo không biết làm sao.
Lý Diệu bị mấy đạo kiếm quang đâm trúng.
Hắn dù sao cũng không phải thần tiên, tuy rằng chế tạo ra hỗn loạn, nhưng muốn trong thời gian ngắn nhất xông qua lưới kiếm từ mấy chục đạo kiếm quang tạo thành thì sao có thể không phải trả giá?
Giáp mềm phóng xuất ra điện lưu mạnh mẽ, khiến hắn đau tới mặt mũi nhăn nhó.
Tốc độ lại ra tăng, mắt thấy sắp lao ra khỏi được vòng vây đang lộn xộn.
- Lỗ Thiết Sơn, chính là lúc này!
Triệu Thiên Trùng nhảy lên, lưỡi dao ra khỏi vỏ, cả người giống như hóa thành một đạo kiếm quang.
Lỗ Thiết Sơn theo sát phía sau, trong nháy mắt bộc phát ra sức lực vô cùng, một quyền hung hăng đánh ra, vừa hay đánh trúng lòng bàn chân của Triệu Thiên Trùng.
Hai chân Triệu Thiên Trùng hơi cong lại, mượn sức đẩy của một quyền này, tốc độ lại tăng mạnh, đi sau mà đến trước, kiếm quang đâm trúng ngực Lý Diệu.
- A!
Lý Diệu hét thảm một tiếng, trong giáp mềm bắn ra mấy chục đạo hồ quang chói mắt, lượn lờ quanh người hắn.
Một đạo quang mang đỏ sẫm bắn ra, đại biểu cho Lý Diệu đã phải chịu "thương tổn có tính kéo dài không thể nghịch chuyển"!
Dù là như vậy, hắn vẫn không dừng lại.
Một cước đá ra, trúng giữa bụng Triệu Thiên Trùng, mượn sức chấn động lướt đi mấy chục mét. Nhấp nhô mấy cái đã chui vào trong rừng, biến mất không thấy đâu.
Khói đen tan đi.
Hơn một trăm người chặn giết còn lại ngơ ngác nhìn nhau, im lặng không nói gì.
Từ lúc Lý Diệu bị vạch trần thân phận đến lúc hắn chui vào rừng cây, chỉ nửa phút.
Trên mặt đất có thêm mấy chục "Thi thể".
- Là ngọc giản!
Triệu Thiên Trùng nghiến răng nghiến lợi nói:
- Một trăm ngọc giản hắn cố ý đưa ra chẳng những là giả, hơn nữa bên trong còn giấu bom tinh thạch, không đúng, phải nói những thứ này chính là bom tinh thạch được chế thành hình dáng giống như ngọc giản!
Lỗ Thiết Sơn lau mồ hôi lạnh, lẩm bẩm nói:
- Chúng ta sớm nên nghĩ đến rồi chứ. Khi ở thành phố Thanh Trạch, tên này chơi bom mini một cách thần nhập hóa, luyện chế một số bom tinh thạch hình dạng ngọc giản là quá đơn giản!
Nhìn nhau, hai người vẫn thấy sợ.
May mà trực giác của Triệu Thiên Trùng nhạy bén, phát hiện sự ngụy trang của Lý Diệu đúng lúc.
Nếu để hắn vào sâu hơn, đi tới phía sau khu hẻm núi, lại dựa vào bom ngọc giản chế tạo hỗn loạn, chỉ sợ thật sự có cơ hội xông qua được.
Lỗ Thiết Sơn thở dài một tiếng:
- May mà vận khí vẫn đứng ở phía chúng ta, hắn đã tính hết mưu kế rồi, chung quy vẫn thất bại trong gang tấc.
- Hiện tại tốt rồi, tất cả thủ đoạn của hắn đã được dùng hết, lại trúng một kiếm của ngươi, chịu 'thương tổn có tính kéo dài không thể nghịch chuyển'. Dựa theo quy tắc, đây là thương tổn nghiêm trọng nhất ngoài 'Miểu sát', người bị thương trong mười giây sẽ mất đại bộ phận sức chiến đấu, đồng thời sẽ 'chết' sau nửa tiếng.
- Có điều, để phòng ngừa vạn nhất, chúng ta vẫn vào trong rừng cây tìm kiếm 'Thi thể' của Lý Diệu đi, chờ sau khi tìm được ngọc giản thật trên người hắn rồi. Chúng ta mới động thủ để tránh bị hắn thừa cơ. Ý của ngươi như thế nào?
Triệu Thiên Trùng cau mày, chậm rãi lắc đầu:
- Ta vẫn cảm thấy có chút cổ quái. Luôn cảm thấy Lý Diệu như là tự chui đầu vào lưới.
- Hắn trước đó bày ra kế sách chu mật như vậy, cuối cùng thì lại lỗ mãng xông qua, lại dễ dàng bị chúng ta đánh thành trọng thương?
- Dịch dung là rất có khả năng bị nhìn thấu, bom ngọc giản chúng ta cũng không phải ai cũng mang trên người, nếu hắn dựa vào hai thứ này thôi thì không khỏi có chút quá mạo hiểm rồi à?
Lỗ Thiết Sơn ngây ra:
- Hai ngàn đối một, hắn đương nhiên phải liều, hơn nữa hiện tại hắn bị trọng thương, căn bản không thể đào thoát khỏi sự đuổi bắt của chúng ta, còn có thể giở được trò gì nữa.
Triệu Thiên Trùng lắc đầu, vẻ mặt mê mang:
Ta không biết, chỉ lờ mờ có một loại cảm giác, hắn cố ý hiện thân, mạnh mẽ vượt cửa, còn chịu trọng thương, tất cả là để dụ dỗ chúng ta đi đuổi bắt hắn."
- Nhưng hắn chỉ còn lại 'Sinh mệnh' trong nửa tiếng, lại mất sức chiến đấu, cho dù chúng ta dốc toàn bộ lực lượng thì sao? Chỉ cần để lại vài ba người ở khu hẻm núi thì hắn cũng chẳng vượt qua được!
- Đúng rồi!
- Vừa rồi khi bom ngọc giản nổ, chướng khí mù mịt, khói đen tràn ngập, nói không chừng hắn đã đụng tay đụng chân gì đó!
- Điều tra, mau, điều tra kỹ lại mỗi một chỗ mà Lý Diệu vừa rồi đi qua, xem hắn có động tay động chân, để lại cái gì không?
Triệu Thiên Trùng gầm lên.
Theo tiếng gầm của hắn, bên cạnh đường mòn, một khối nham thạch rất bình thường bỗng nhiên di động với tốc độ cao!
- Chính là cái đó, chặn nó lại!
Tốc độ của "Nham thạch" mặc dù nhanh, nhưng phía sau còn có mấy chục người bịt kín đường mòn.
Mấy đạo kiếm quang hiện lên, rất nhanh đâm trúng "Nham thạch", bổ nát nó ra, để lộ chân thân vàng lấp lánh.
Là một toa xe bay mô hình mini đã được cải tiến, có thể điều khiển từ xa!
Mở nắp xe, bên trong rõ ràng để một chiếc ngọc giản!
Triệu Thiên Trùng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, ngồi bệt xuống đất, nói:
- Đây mới là kế hoạch cuối cùng của Lý Diệu!
- Lúc ban đầu, hắn biết chúng ta sẽ không đánh giết đến người cuối cùng.
- Hắn cũng biết, bằng vào bom ngọc giản và thuật dịch dung, không đủ để xông qua khu hẻm núi dài hai km.
- Tất cả bố trí của hắn chỉ là để xâm nhập khu hẻm núi, thả mô hình điều khiển ngụy trang thành tảng đá, sau đó hợp tình hợp lý bị trọng thương, dụ dỗ chúng ta xuất động với quy mô lớn, đi tìm ngọc giản thật trên 'Thi thể' của hắn.
- Mà tuy hắn bị 'thương tổn có tính kéo dài không thể nghịch chuyển', chiến lực hạ tới thấp nhất, chỉ còn lại nửa giờ sinh mệnh, nhưng xe mô hình điều khiển từ xa vẫn có thể làm được.
- Bốn chữ, điệu hổ ly sơn!
- Mục đích của hắn chính là dụ chúng ta vào rừng cây, đồng thời khiến chúng ta thả lỏng cảnh giác, để chúng ta lơ là, nghĩ rằng chỉ cần để lại vài ba người gác ở đây là đủ rồi.
- Vài ba người căn bản không đủ để trông coi khu hẻm núi dài hai km, hơn nữa mọi người khẳng định một lòng một dạ chú ý phía trước, ai lại đi chú ý một tảng đá hết sức bình thường?
- Các ngươi xem, xe mô hình này đã trải qua cải tiến, động lực vô cùng kinh người, nếu không có ai chặn lại thì nhiều nhất là một phút đồng hồ, có thể lao ra khỏi khu hẻm núi!
- Đây chính là âm mưu cuối cùng của Lý Diệu!