Mục lục
Tu Chân Tứ Vạn Niên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Điểm cao ngoài sức tưởng tượng của mọi người lập tức đã dẫn nổ toàn trường.

Ánh mắt mọi người đều hướng về phía một góc của sân thí nghiệm, đứng đó là một tinh khải màu trắng.

Bộ tinh khải này tên là "Nguyệt Hồ" nổi danh là cực nhanh và có tốc độ cực hạn, vừa rồi nó đã trình diễn một hồi múa lượn chiến đấu hoa lệ đến cực điểm, cho dù kiểm tra đã kết thúc, trong đầu mọi người vẫn còn lượn lờ tàn ảnh của nó, giống như một ánh trăng.

Rất nhanh tin tức về người điều khiển chiến khải Nguyệt Hồ được truyền ra.

- Long Thiên Nguyệt, hai mươi lăm tuổi, Luyện Khí kỳ tầng mười hai, là thứ nữ của Yển Nguyệt thành chủ!

- Yển Nguyệt thành tuy rằng không phải là hào môn tài hùng thế đại gì, nhưng lại là tông phái đấu võ, từ trên xuống dưới, ai nấy đều là cuồng nhân chiến đấu!

- Long Thiên Nguyệt này cũng không ngoại lệ, tháng trước trong trận chiến ở Thiết Ưng sơn, nàng ta một mình giết chết ba gã Yêu Tướng, đánh một trận mà thành danh!

- Không ngờ, thiên phú điều khiển tinh khải của nàng ta cũng cao như vậy, lần này Yển Nguyệt thành sắp quật khởi rồi!

- Trong những học viên cùng kỳ chúng ta, chẳng những có học sinh chuyên ngành chiến khải như Nguyên Dã Thạch, còn có loại yêu nghiệt thiên phú siêu cao như Long Thiên Nguyệt, danh ngạch mười người cuối cùng quả thực bị họ cướp đi hai rồi, cạnh tranh còn lại sẽ vô cùng kịch liệt!

Không ít đệ tử nghiến răng nghiến lợi, trong giọng nói mang theo sự không cam lòng và ghen tị.

Chín mươi chín đệ tử và hơn mười huấn luyện viên đều xôn xao, chỉ có Lý Diệu là không để ý đến chuyện bên ngoài, toàn tâm toàn ý đắm chìm trong thế giới của riêng mình.

Hắn như là một cái máy rỉ sét, cực kỳ thong thả xoay tròn các đốt ngón tay, hoạt động phần chân.

- Thành công rồi!

- Cuối cùng được học đi được rồi!

Cho dù cả người đau đớn như bị ném vào bụi gai, nhưng trên mặt Lý Diệu vẫn đầy vẻ thoải mãn vui sướng.

Không dễ dàng gì, ngã mười bảy lần cuối cùng mới nắm giữ được sự cân bằng đến, có thể khống chế được phương hướng mà hai mươi tám phù trận động lực phun ra, bước ra được một bước vững vàng đầu tiên!

- Thả lỏng, mấu chốt là thả lỏng, đừng phân cao thấp với tinh khải. Coi phù trận động lực là khí quan mới của mình, bình tâm tĩnh khí, từ từ tự nhiên, một bước, hai bước, ba bước...

Cho dù vẫn có chút thất tha thất thểu, thỉnh thoảng hai tay vỗ như cánh gà mái, hắn vẫn không ngã, thuận lợi bước đi được mấy chục bước.

Lý Diệu nhếch miệng cười ha hả.

Mấy tên đệ tử ở bên cạnh đều nhìn hắn với ánh mắt khinh thường.

Không phải là đi một cách đơn giản nhất thôi sao, làm quen lâu như vậy mới học được mà còn mặt mũi để cười à?

Lý Diệu mặc kệ người khác nhìn mình như thế nào, hắn giống như một đứa trẻ có được món đồ chơi mới, rất nóng lòng muốn khai phá cách chơi tiếp theo, toàn thân toàn tâm đắm chìm trong thế giới tinh khải, khao khát công phá từng cửa ải khó khăn, mở ra một cánh cửa mới!

- Tiếp theo là học nhảy!

So với đi dường, độ khó của nhảy sẽ đề thăng gấp mười lần, cơ hồ vận dụng hơn trăm tòa phù trận mới có thể hoàn thành nhảy một cách đơn giản nhất.

Thất bại mấy chục lần, Lý Diệu không quan tâm, không để ý tới ánh mắt của những người bên ngoài.

Mỗi một lần thất bại, hắn đều có thể đạt được một chút cảm ngộ mới.

Mỗi một giây sau hắn sẽ thuần thục hơn một giây trước.

Loại tư vị một đường hướng tới thành công này thật sự là tuyệt không thể tả.

Cuối cùng!

Sau khi ngã ba mươi hai lần, hắn đã có thể nhảy ra năm thước một cách rất vững vàng.

Không chệch một mét nào, rất chuẩn xác giẫm vào điểm mà tinh não đã đặt ra trước.

- Lai học thêm một kỹ năng nữa rồi!

- Tiếp theo là nên học chạy hay nhảy liên tục?

Lý Diệu hứng trí bừng bừng, chơi tới nghiện rồi.

Đúng lúc này, tổng huấn luyện viên Mao Phong rống lên một tiếng thô bạo:

- Tổ đệ tử cuối cùng chuẩn bị kiểm tra!

- Sa Dương Văn, đường kiểm tra số một!

- Chu Quần, đường kiểm tra số hai!

- Lý Diệu, đường kiểm tra số ba!

- Hả?

Lý Diệu lập tức há hốc miệng, lúc này mới chú ý thấy, mình chơi vui quá quên mất cả thời gian, hắn học đi và học nhảy đã mất cả tiếng đồng hồ.

Mấy tổ đệ tử trước đều đã hoàn thành kiểm tra, ngay cả phân tích kết quả bước đầu cũng có rồi.

- Nhanh thế?

- Tinh khải này đúng là chơi vui thật, chơi cái đã hơn tiếng đồng hồ, vậy mà giống như mới chơi được nửa phút, ta vẫn chưa đã nghiền!

- Đám gia hỏa này, sao ai nấy đều chơi nhanh thế, mọi người đều là người mới mà chênh lệch lớn quá. Chẳng trách tổng huấn luyện viên Mao Phong nói ta là một trong những người thực lực kém cỏi nhất trong mọi người, hắn không nói sai.

- Những đối thủ cạnh tranh này tất cả đều là thiên tài, quái vật, yêu nghiệt!

- Có điều không sao, sau ba tháng, ta nhất định sẽ thiên tài, quái vật, yêu nghiệt hơn các ngươi!

Lý Diệu thầm nghĩ, rụt rè bước về phía đường kiểm tra số ba.

Hắn vừa học đi, mông uốn éo, tư thế vô cùng khó coi, giống như kẹp một quả trứng chim giữa hai chân.

Bộ dạng rụt rè rụt rè khiến cho tất cả mọi người đều buồn cười.

Mọi người vừa rồi thấy nhiều thiên tài rồi, thần kinh cũng căng ra tới cực điểm, không ít người đang than thở, bỗng nhiên nhìn thấy một tên gia hỏa kém xa mình thì không khỏi hả hê.

- Ai thế, độ khó 30% mà ngay cả đi cũng gian nan vậy à?

- Ta vừa xem danh sách đệ tử rồi, ha ha, không phải là Lý Diệu mà tổng huấn luyện viên vừa rồi đã giới thiệu sao?

- Chậc chậc chậc chậc, vừa rồi nghe tổng huấn luyện viên nói, nào là Kền Kện, nào là tay cứng, nào là nhân vật phong vân trong trường đại học, còn tưởng rằng hắn lợi hại lắm, nhưng sao giờ trông kém thế?

Nguyên Dã Thạch lại trợn mắt há hốc mồm, ngây ra cả nửa ngày, thì thào lẩm bẩm:

- Không thể nào?

- Tư chất như vậy mà cũng dám vào doanh trại huấn luyện Lôi Đình à?

- Ta vừa rồi thật sự không nên nói nhiều với hắn, đi coi tên gia hỏa này trở thành mục tiêu, thật mất mặt quá!

Long Thiên Nguyệt xếp thứ nhất trong bài kiểm tra, đang lẳng lặng đứng ở trong góc cũng tùy ý nhìn lướt qua.

Sâu trong tinh khải màu ánh trăng truyền đến tiếng cười.

Trong tiếng cười chê và nghi ngờ của mọi người, Lý Diệu từng bước gian nan đi tới đường kiểm tra số ba.

Các đệ tử còn lại sớm đã ai vào vị trí nấy, dùng ánh mắt như nhìn trẻ con ba tuổi quan sát hắn.

Tổng huấn luyện viên Mao Phong lớn tiếng nói:

- Kiểm tra bắt đầu!

Mười chín đệ tử còn lại như tên rời cung, lao ra!

Lý Diệu đột nhiên bước ra một bước. Sau lưng bắn ra luồng không khí mạnh mẽ, khiến cho hắn lảo đảo, vội vàng xòe hai tay ra để bảo trì cân bằng.

Bộ dạng này đã mang đến những tiếng cười nhạo.

Biểu hiện Vụng về khiến tổng huấn luyện viên Mao Phong nhíu chặt mày. Nhìn hơn mười huấn luyện viên bên cạnh, nói:

- Ai có hứng thú với tên đó, nguyện ý dạy hắn?

Các giáo quan ngơ ngác nhìn nhau, không hẹn mà cùng lui về phía sau một bước, ngẩng đầu thưởng thức cát bụi bay đầy trời.

Bên trong Tinh khải, Lý Diệu thầm hô trong lòng:

- Ngươi có thể mà, cố lên!

- Huyền Cốt chiến khải đang ở phía trước chờ ngươi đó!

- Vượt qua cửa này, ngươi nhất định phải vượt qua được cánh cửa này, tuyệt đối không thể khiến nguyên mẫu của Huyền Cốt chiến khải rơi vào tay người khác!

- Nó đã định trước là của ngươi rồi!

Hít sâu một hơi, Lý Diệu ngẩng đầu, trong mắt bắn ra hỏa diễm. giống như ngay cả tinh khải cũng có thể bị đốt cháy.

Hắn bước ra rất nhanh.

Cho dù tư thế vẫn khó coi tới cực điểm, giống như có một sợ dây vô hình buộc bên hông, giật trái giật phải, vướng tay vướng chân, cho dù là không ngã, tốc độ còn càng lúc càng nhanh, từ bước nhanh lúc ban đầu biến thành chạy nhanh.

Hai mươi quang cầu màu bạc đập vào mặt.

Kiểm tra tinh khải có năm bước, né tránh, công kích, cơ động, bứt tốc, đánh mạnh, mỗi một bước chiếm 20 điểm.

Trong né tránh, bị quang cầu màu bạc đánh trúng một lần sẽ bị bớt đi một điểm.

Lý Diệu, mỗi một khúc cơ nhục trên dưới cả người đều vặn ba vòng, vất vả lắm mới né tránh được bốn quang cầu, bị mười sáu quang cầu đánh trúng.

Cửa này hắn chỉ được có bốn điểm.

Người kém nhất trong các đệ tử cũng né được mười một mười hai quang cầu.

Cửa thứ hai, tấn công.

Các đệ tử phải trong vòng năm giây đánh trúng hai mươi quang cầu chạy qua chạy lại không ngừng.

Đánh trúng một quả thì có một điểm.

Sau năm giây tất cả quang cầu đều sẽ biến mất.

Lý Diệu như là kẻ người đuối nước, nhón mũi chân, hai tay vung loạn, liều mạng đánh vào quang cầu.

Cửa này hắn được sáu điểm, còn ít hơn cả một nửa của người khác.

Cửa thứ ba, cơ động.

Trước mặt các đệ tử là hai mươi đường đỏ trong suốt đan xen nhau.

Đệ tử phải điều khiển tinh khải, trong mười giây vượt qua các đường đỏ.

Chạm vào một đường thì mất đi một điểm.

Cửa này, Lý Diệu được bảy điểm.

ba cửa trước, biểu hiện của hắn khiến người ta không đành lòng nhìn thẳng.

Không ít người thậm chí đã mất đi hứng thú cười nhạo hắn, di dời ánh mắt sang đối thủ cạnh tranh có giá trị nghiên cứu hơn.

Nhưng không ai để ý, trong mỗi cửa Lý Diệu lại có được một sự đề thăng nho nhỏ.

Cho dù chỉ là một hai điểm, nhưng lại đại biểu cho hắn trong mấy chục giây ngắn ngủi đã trưởng thành rất nhanh.

Lý Diệu cảm thấy, mình mơ hồ như nắm được một thứ gì đó.

Con ngựa hoang dưới thân vẫn đang liều mạng lắc lư, nhưng hắn dần dần đã mò được tính tình của nó, cũng cảm giác được trong động tác nóng nảy của nó ẩn chứa chiến ý sôi trào và sự kiêu ngạo.

Hai cửa cuối cùng.

Chạy nước rút, đánh mạnh!

Đệ tử phải trong thời gian ngắn nhất vượt qua khoảng cách năm trăm mét, sau đó dùng lực lượng lớn nhất, hung hăng oanh kích các bia ngắm ở xung quanh.

- Đến đây đi...

Trong đầu Lý Diệu, mấy trăm con ong đang bay lượn trong nháy mắt hợp thành một thể, biến thành một đoàn tinh mang chói mắt rồi nổ tung!

- Chính là lúc này!

Ngồi xuống, nhảy lên, tăng tốc, xông tới!

Phía sau tinh khải giống như có núi lửa bùng nổ, phun ra ra hơn trăm luồng sáng!

Trong nháy mắt, Lý Diệu liền vượt qua khoảng cách mấy trăm mét, vượt qua không ít đệ tử vốn đang chạy trước hắn!

- Nhanh thế!

Sự khinh miệt của không ít người trong nháy mắt hóa thành mồ hôi lạnh đầy đầu.

Lý Diệu còn chưa học xuất quyền, dứt khoát bả vai trầm xuống, bằng vào quán tính cường đại, cả người hung hăng đâm về phía bia ngắm.

- Nổ cho ta!

Điên cuồng hét lên một tiếng, lại gia tốc, trước mặt đánh ra một đoàn sương trắng, nhưng trong nháy mắt lại đột phá vận tốc âm thanh!

Nhưng mà...

Sự va chạm trong dự đoán của mọi người lại không xảy ra.

Lý Diệu đối với sự điều khiểu phương hướng vẫn chưa được thành thục, lướt qua bia ngắm, tiếp tục lao về phía trước!

Phía trước hai trăm mét, ở cuối đường kiểm tra, tổng huấn luyện viên Mao Phong đang tập trung tinh thần nghiên cứu số liệu kiểm tra của mấy tốp đệ tử trước.

Tốp đệ tử cuối cùng vi thấp nhất, kinh nghiệm điều khiển tinh khải nghiệm ít nhất, trong mấy cửa kiểm tra vừa rồi cũng không có biểu hiện tốt.

Mao Phong nhìn lướt qua, lười chẳng muốn lãng phí thời gian, đang hết sức chăm chú suy nghĩ xem nên dạy dỗ mấy tên thiên tài thế nào.

Đúng lúc này, bên tai truyền đến tiếng nổ, khiến cho mắt hắn trợn tròn.

- Âm bạo?

- Trong đám gà mờ này không ngờ có người đánh ra tốc độ siêu âm?

Mao Phong ngẩng đầu, đồng tử đột nhiên co rút lại, nhìn Lý Diệu đang cùng hung cực ác lao tới, mặt vặn vẹo, trong lòng thầm gầm lên:

- Cái quái gì vậy!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK