Trong một góc của chiến hạm vận tải, Lý Diệu tập trung tinh thần nhìn chằm chằm màn hình tinh não, tranh thủ vài phút cuối cùng, học tập những điều cần biết khi vào doanh, tiến hành nắm bắt sâu hơn về doanh trại huấn luyện Lôi Đình.
Càng tìm hiểu nhiều, lông mày hắn càng nhíu chặt.
- Độ khó đúng là cao quá!
Thật lâu sau, Lý Diệu nhếch miệng cười, lẩm bẩm nói.
Trong bốn doanh trại huấn luyện lớn, doanh trại huấn luyện Lôi Đình là nghiêm khắc tàn khốc nhất, còn có danh hiệu là doanh trại huấn luyện tử vong.
Hai chữ "Tử vong", một mặt là nói trong doanh trại huấn luyện có rất nhiều khoa huấn luyện gần sát với thực chiến, tính nguy hiểm cực cao, thậm chí có xác suất tử vong và thương tàn nhất định, trước khi vào doanh phải ký kết hợp đồng huấn luyện, tất cả đều là giấy trắng mực đen, được viết rất rõ ràng.
Doanh trại huấn luyện Lôi Đình chỉ mở cửa cho người dũng cảm, không phải giành cho người nhát gan.
Mặt khác cũng có tỉ lệ đào thải cực cao.
Doanh trại huấn luyện Lôi Đình, chia làm nội doanh và ngoại doanh, trong đó ngoại doanh chuyên môn nhằm vào người tu chân Luyện Khí kỳ, bình thường mỗi một kỳ sẽ tuyển nhận một trăm đệ tử, mà sau ba tháng thì chỉ có mười người có thể ở lại.
Tỉ lệ đào thải cao tới 90%, so với đại bộ phận chương trình học của khoa đấu võ Đại Hoang Chiến viện, độ khó còn cao hơn!
Loại phong cách huấn luyện và tỉ lệ đào thải siêu cao này ngược lại đã làm nổi bật danh khí của doanh trại huấn luyện Lôi Đình, vô số cuồng nhân tu luyện đều nguyện ý bỏ ra một khoảng tiền lớn để có được một huy chương chứng thực "Khải sư Lôi Đình" sáng lấp lánh.
Những đệ tử này nếu đã trả được học phí cao, tương lai càng có khả năng khống chế tinh khải có giá trị cả tỷ, hoặc là công tử xuất thân hào môn, hoặc là ngôi sao tương lai được tông phái tu luyện ra sức bồi dưỡng, muốn tài nguyên có tài nguyên, muốn thực lực có thực lực, hoàn toàn không giống như những đối thủ mà Lý Diệu đã gặp trước kia.
- Một trăm người, đều là cao thủ chân chính. Những tân sinh năm nhất như Triệu Thiên Trùng, Lỗ Thiết Sơn không thể so sánh nổi.
- Không ít người trong đó đã có kinh nghiệm khống chế tinh khải nhất định. Không giống như ta, hoàn toàn chưa từng tiếp xúc, là gà mờ chân chính.
- Muốn giết vào mười thứ hạng đầu trong một trăm cường giả này, độ khó không nhỏ!
Đang nghĩ ngợi thì chiến hạm vận tải chấn động nhẹ, đỗ xuống sa mạc bên cạnh ốc đảo.
Lý Diệu và hơn mười đệ tử khác đi xuống.
Lúc này đã là sau giờ ngọ, là lúc oi bức nhất trong ngày, trên sa mạc không có chỗ che chắn, ánh nắng chiếu thẳng xuống, khiếng da người ta như muốn nứt ra.
Cách đó không xa chính là ốc đảo, những đệ tử bọn họ phải đội nắng đừng chờ ở đây.
Chiến hạm vận tải làm bốc lên từng mảng lớn bụi đất rồi gào thét mà đi, nhưng lai không có một nhân viên công tác nào ra đón.
Theo sự lên xuống của mấy chiếc chiến hạm vận tải khác, đệ tử trên sa mạc đã từ từ nhiều lên.
Lý Diệu âm thầm quan sát, tuyệt đại bộ phận đệ tử đều hơn hai mươi lăm tuổi, từng chém giết trong Tu La trường chân chính, thần sắc đều vô cùng sắc bén, hoàn toàn không có vẻ ngây ngô và non nớt của sinh viên.
Tuy rằng mọi người đều dùng Liễm Thần thuật để che giấu thực lực. Nhưng nhịn họ đứng mấy tiếng dưới ánh mặt trời nhưng hoàn toàn không có một giọt mồ hôi nào, Lý Diệu đã biết được rằng thực lực của không ít người đều đã đạt tới Luyện Khí kỳ cao cấp.
Nói không chừng, thực lực của hắn là yếu nhất trong một trăm đệ tử này.
Tuyệt đại bộ phận đệ tử đều mắt lộ tinh quang, vô cùng cảnh giác nhìn đối thủ cạnh tranh trong ba tháng tương lai.
Đối thủ cảm giác được đối thủ thực lực không kém mình là mấy thì không chút che giấu phóng xuất ra địch ý.
Doanh trại huấn luyện khác với trường học và tông phái.
Sư huynh đệ trong trường học, tông phái, mọi người đều là một đoàn thể lợi ích, cạnh tranh có kịch liệt tới mấy thì chung quy vẫn có tình cảm, có cảm giác vinh dự tập thể.
Giống như giữa Lý Diệu và Triệu Thiên Trùng, Lỗ Thiết Sơn, tuy rằng cũng có cạnh tranh. Nhưng mọi người đều là sư huynh đệ trong Đại Hoang Chiến viện, gặp phải đại sự vẫn sẽ đoàn kết nhất trí, đồng tâm hiệp lực.
Doanh trại huấn luyện thì khác, là giao dịch trắng trợn, không hề có chút quan hệ nào với nhau, là đối thủ cạnh tranh trực tiếp nhất.
Một trăm đệ tử, chỉ có mười người có thể cười tới cuối cùng, cả mọi người là kẻ địch, có cơ hội sẽ tận dụng để đào thải người khác!
Đây là suy nghĩ chân thật nhất trong lòng tất cả các đệ tử.
Lý Diệu đang nghĩ thì trước mắt bỗng nhiên tối sầm lại, mặt trời giống như bị một đám mây cực lớn che khuất.
Nheo mắt lại nhìn, là một thanh niên thân hình cao lớn, mắt màu xám, mặt như từ nham thạch điêu khắc ra.
Trên mặt thanh niên này mang một nụ cười quỷ dị, ánh mắt lấp lánh sáng, giống như là mèo con bắt được chuột, không vội vàng cắn chết, ngược lại muốn chơi đùa một lúc đã.
- Đại Hoang Chiến viện, Lý Diệu?
Thanh niên mắt xám nhíu mày thản nhiên hỏi.
Lý Diệu vô cùng nhạy bén nghe ra một tia địch ý, ưỡn thẳng lưng, nhìn thẳng vào mắt thanh niên.
- Ngươi là?
- Đại học Thâm Hải, khoa chiến khải Nguyên Dã Thạch.
Thanh niên mắt xám không nhanh không chậm nói.
Lý Diệu nhíu mày, đây là một cái tên xa lạ.
- Ngươi không biết ta, nhưng ta thì có nghe nói về ngươi.
Nguyên Dã Thạch cười lạnh nói:
- Tỷ tỷ Nguyên Dã Tuyết của ta là đệ tử chân truyền của Siêu Tân Tinh Giang Thánh, một trong Cửu Tinh Liên Hoàn, ta từ chỗ nàng ta thỉnh thoảng có nhìn thấy tư liệu về ngươi, biết ngươi là một thiên tài luyện khí, gần đây gây ra náo động lớn, trong cuộc thi luyện khí sư đăng kí đã ép cho Đại học Thâm Hải chúng ta không ngẩng đầu lên được.
Chỉ có điều, ở này là doanh trại huấn luyện Lôi Đình, là địa bàn của khải sư chúng ta, ngươi không ngoan ngoan làm luyện khí sư của mình, chạy đến đấy làm gì?"
- Đến phơi nắng.
Đối mặt với câu hỏi khí thế bức nhân, Lý Diệu đáp lại một cách lười biếng.
Trong mắt Nguyên Dã Thạch lóe điện mang, đang định mở miệng thì phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng xôn xao.
Lại là một chiếc xe bay bề ngoài dữ tợn, giống như khô lâu bay nhanh tới.
- Huấn luyện viên tới rồi!
Có người hô lên.
Nguyên Dã Thạch biến sắc, gằn từng chữ:
- Ân oán giữa luyện khí sư các ngươi không liên quan gì đến ta, ta mặc kệ.
- Có điều, ta rất không thích cách nói chuyện của ngươi.
- Có lẽ ngươi là một thiên tài luyện khí, nhưng không có nghĩa là ngươi ở trong thế giới khải sư cũng có thể cuồng vọng như vậy.
- Từ hôm nay trở đi, ta sẽ nhìn chằm chằm vào ngươi, nếu có cơ hội, ta sẽ lập tức đào thải ngươi.
Nói xong, hắn dùng ánh mắt sắc lẹm hung hăng lườm Lý Diệu rồi về lại trong đám người.
Lúc này trên toa xe bay tạo hình khô lâu, một tráng hán trung niên nhảy xuống, còn chưa hạ xuống đất đã đánh ra hai dấu chân dưới mắt cát. Giống như một viên đá nặng cả vạn tấn rơi xuống, làm dấy lên khói bụi đầy trời.
- Khí thế mạnh quá!
- Ít nhất cũng phải là Trúc Cơ kỳ cao cấp!
Không ít đệ tử nhỏ giọng nghị luận.
Khói bụi tan đi. Xuất hiện giữa mọi người là một tráng hán dáng người ục ịch, tướng mạo xấu xí.
Đỉnh đầu người này đại bộ phận đều trọc lốc, nhưng ở giữa đỉnh đầu lại có một dúm tóc, mà trên môi là hai đường râu đen xì, giống như loan đao.
Nhìn qua, ba dúm lông tóc đã hấp dẫn đại bộ phận ánh mắt, khiến người ta bỏ qua bộ dạng chân chính của hắn.
Không ít đệ tử buồn cười.
Ánh mắt tráng hán ba dúm lông tóc giống như tia chớp đảo qua, khiến mọi người lạnh gáy, cổ họng như bị tóm chặt, nụ cười cũng nghẹn lại ở trong bụng.
- Ta tên là Mao Phong, là chủ quản ngoại doanh của doanh trại huấn luyện Lôi Đình, cũng là tổng huấn luyện viên trong ba tháng tới của các ngươi, là tồn tại đáng sợ sẽ biến thành nỗi sợ hãi nhất, đáng ghét nhất, khiến người ta hận tới nghiến răng nghiến lợi nhưng lại không thể làm gì của các ngươi!
Mao Phong hai tay chắp sau lưng, không nhanh không chậm thong thả bước về phía các đệ tử.
Đi đến trước mặt một người thì liền hung hăng nhìn thẳng vào người đó.
Không quá năm giây, đệ tử đó rên một tiếng rồi cúi xuống.
Mao Phong lúc này mới cảm thấy hài lòng hừ lạnh một tiếng, đi tới chỗ đệ tử tiếp theo.
Thanh âm không cao mà trong gió to trên sa mạc lại truyền tới tai mỗi đệ tử một cách rất rõ ràng.
- Tư liệu về các ngươi ta đã xem qua hết rồi, các ngươi đều là thiên chi kiêu tử, là thiên tài tu luyện vạn dặm mới tìm được một, chẳng những bối cảnh thâm hậu, thực lực bản thân cũng rất nổi bật.
- Rất nhiều người trong các ngươi đã từng tham dự vô số lần huyết chiến, tự tay giết chết hơn trăm yêu thú.
- Càng có không ít người đã sớm tiếp xúc với tinh khải, thậm chí có một số người còn là học sinh chuyên ngành chiến khải của các trường học lớn, nhân lúc nghỉ hè tới doanh trại huấn luyện Lôi Đình để đề thăng bản thân.
- Nhưng, đến đây rồi, tất cả đều phải bắt đầu từ con số không!
- Ta mặc kệ các ngươi là ai, là nhân vật phong vân trong trường học cũng được, là trụ cột vững vàng trong tông phái cũng thế, là anh hùng chiến đấu trên sa trường cũng vậy, tất cả thân phận, địa vị, quá khứ, ở đây hoàn toàn là không có ý nghĩa!
- Ở doanh trại huấn luyện Lôi Đình, các ngươi chính là đệ tử bình thường nhất, ngay cả cả tên cũng không cần thiết phải tồn tại, từ một tới một trăm, các ngươi chỉ cần một con số!
- Ta sẽ huấn luyện các ngươi một cách nghiêm khắc nhất, tàn nhẫn nhất, bạo ngược nhất, chỉ cần các ngươi lười biếng hoặc là dao động một chút ít thôi, sẽ bị đào thải một cách không chút lưu tình.
- Có điều, đại bộ phận người đều không chịu được đến lúc bị đào thải mà khóc lóc tự bỏ đi!
- Nhớ kỹ, tinh khải, là pháp bảo trong pháp bảo, mà khải sư, chính là người tu chân trong người tu chân!
- Một khải sư, vĩnh viễn phải xông lên phía trước nhất của chiến trường, vĩnh viễn sẽ bị bao vây giữa lòng kẻ địch, khải sư mỗi ngày không chết vài ba lần thì không phải là khải sư chân chính!
- Doanh trại huấn luyện Lôi Đình chỉ huấn luyện khải sư chân chính, nếu không chuẩn bị như vậy thì mau cút đi!
Nói xong, Mao Phong đi tới trước mặt Lý Diệu, ánh mắt như tia chớp, hung hăng đâm vào óc hắn.
- Lực lượng tinh thần mạnh quá!
Lý Diệu cảm giác được. Lực lượng tinh thần của huấn luyện viên này so với Vượn ba mắt lần trước gặp ở Ma Giao đảo còn cường đại hơn mấy trăm lần.
Nếu không phải thần hồn của hắn được Âu Dã Tử gột rửa, thối luyện nhiều lần, chỉ sợ ngay cả nửa giây cũng không kiên trì được.
Lý Diệu cắn chặt răng, đối diện với Mao Phong.
Một giây, hai giây, ba giây, năm giây, mười giây!
Sau mươi dây, hai chòm râu như loan đao của Mao Phong nhướn lên, hung tợn nói:
- Ngươi tên gì?
- Báo cáo huấn luyện viên, ta tên là Lý Diệu!
Lý Diệu ngẩng đầu ưỡn ngực, dựa theo yêu cầu trên sổ tay vào doanh, lớn tiếng nói.
- Thì ra là ngươi!
Mao Phong nhếch miệng cười, nhìn bốn phía nhìn chung quanh, lớn tiếng nói:
- Ta vừa rồi đã nói, chúng ta là tàng long ngọa hổ, đều là thiên chi kiêu tử, ngay cả tên gia hỏa không bắt mắt nhất cũng rất có lai lịch!
- Các ngươi chỉ sợ vẫn chưa biết, để ta giới thiệu một chút với các ngươi về một vị đệ tử tu vi thấp nhất, trẻ tuổi nhất trong lớp chúng ta.
- Hắn là một kẻ hung ác!