Trước mắt Lý Diệu xuất hiện một hình ảnh tuy kỳ quái, lại hoà thuận vui vẻ. Ở tầng dưỡng khí mỏng loãng nhân tạo của vùng tiểu hành tinh, sâu trong quặng mỏ u ám mà rét lạnh kia, một đứa nhỏ đáy mắt lóe ra ánh vàng, cùng một lũ trẻ con nửa người nửa yêu, hoặc là nửa người nửa máy móc, nửa yêu nửa máy móc lăn lộn cùng một chỗ. Bọn họ giống với thợ mỏ trưởng thành, sớm gánh vác gánh nặng cuộc sống, tùy ý roi da và gông xiềng khảm thật sâu...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.