“Oa...” Lý Diệu lần thứ hai cảm thán hẳn lên, xưng hô cũng theo đó thay đổi, “Nghị trưởng đại nhân, ngài thật sự là từng lần một khiến ta đổi mới quan diểm. Ta không nghĩ tới ngài đối đãi vấn đề, lại có thể tỉnh táo như vậy.” “Ta cũng không muốn tỉnh táo như vậy.” Thôi Linh Phong nheo mắt, u ám nói, “Khi ngươi đặt mình trong địa ngục vô biên, càng tỉnh táo, càng đau khổ.” “Nhưng chỉ là ‘thứ nhất’ này, sức thuyết phục hơi ngại không đủ.” Lý Diệu hỏi, “Thứ hai đâu?”...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.