Sáu giờ tối, Trúc Vũ Hiên.
Giáo viên nhân viên của Đại Hoang Chiến viện rất đông, ở bốn phương tám hướng Nộ Đào thành rải rác không ít khu nhà của giáo viên nhân viên.
Vốn Lý Diệu cho rằng Đinh Linh Đang sẽ ở khu ký túc xá giành cho giáo viên mới, mà hoàn cảnh của Trúc Vũ Hiên thì rất tốt, là khu nhà sa hoa mà lão sư thâm niên mới có tư cách vào ở.
Toàn bộ vùng trời phía trên Trúc Vũ Hiên đều bố trí cấm chế, cộng với phù trận thời tiết, hình thành khí hậu độc đáo.
Lý Diệu vừa vào liền cảm thấy hơi ẩm ùa vào mặt, đập vào mắt là biển trúc không một gợn sóng, trên bầu trời còn có mưa phùn lả tả.
Giữa rừng trúc đặt mấy căn biệt thự nhỏ cổ kính, Lý Diệu tập trung nhìn, lập tức cảm thấy hoa mắt, đầu đau nhói.
Chung quanh biệt thự đều có cấm chế, phòng ngừa người khác tùy ý rình rập.
Lý Diệu không dám lỗ mãng, thành thành thật thật bước về phía nhà của Đinh Linh Đang.
Từ lúc chia tay ở Phù Qua thành, hai người vẫn chưa gặp mặt.
Đinh Linh Đang nói là dự cảm mình sắp đột phá, cho nên xin phép nghỉ dậy, vào sâu trong đất hoang để tu luyện.
"Chẳng lẽ nàng ta đã Trúc Cơ thành công?"
Lý Diệu trong lòng mừng lắm, bước nhanh hơn.
Một lúc sau, dưới một dốc núi của biển trúc, xuất hiện một căn biệt thự hai tầng nho nhỏ.
Nhìn từ bề ngoài thì hoàn toàn là xây bằng trúc, ánh sáng lấp lánh, hòa thành một thể với xung quanh, giống như là tự nhiên mà thành.
Khi Lý Diệu đi qua hàng rào, trong lá trúc ở bên cạnh bỗng nhiên thò ra một con Thất Tinh Ngân Hoàn Độc Giác xà cuốn lấy cổ hắn.
Lý Diệu bất ngờ không kịp đề phòng, cả người cứng đờ.
Thất Tinh Ngân Hoàn Độc Giác xà không phải yêu thú quá cường đại, cũng không có yêu thuật thu liễm khí tức.
Hắn tốt xấu gì cũng là Luyện Khí ký tầng thứ ba, vì sao vừa rồi không cảm giác được?
Rất bất ngờ là Thất Tinh Ngân Hoàn Độc Giác xà không phát động tấn công, chỉ dùng con mắt rắn xanh biếc quét tới quét lui trên mặt hắn.
Lý Diệu tập trung nhìn, đồng tử lập tức cứng đờ.
Giữa vảy của Thất Tinh Ngân Hoàn Độc Giác xà này lờ mờ chớp động ánh sáng kim loại, hai con mắt rắn cũng đều là tinh thạch gọt thành.
Không ngờ không phải vật sống, mà là "Pháp bảo" đặc thù dùng huyết nhục của Thất Tinh Ngân Hoàn Độc Giác xà dung hợp với thiên tài địa bảo, luyện chế mà thành.
Lý Diệu nói không lên lời.
Dùng huyết nhục của yêu thú để luyện chế thiên tài địa bảo là thủ đoạn rất thường thấy, nhưng pháp bảo được luyện chế ra sinh động như thật. Thủ đoạn thế này thật sự là sâu không lường được.
Thất Tinh Ngân Hoàn Độc Giác xà lè lưỡi rắn ra liếm tới liếm lui trên mặt Lý Diệu.
Đồng tử Lý Diệu đột nhiên co rút lại.
Hắn phát hiện lưỡi rắn không ngờ là từ vô số viên Kim Huy thạch cắt mỏng xếp thành.
Kim Huy thạch là một loại tài liệu vô cùng hiếm thấy, đồng thời có cả đặc tính của kim loại và nham thạch, độ cứng rất cao, độ dẻo lại cực thấp, không cẩn thận là sẽ vỡ vụn, rất khó gia công. Là thiên tài địa bảo mà đại bộ phận luyện khí sư đều không muốn chọn dùng.
Tách Kim Huy thạch ra, mài thành cả vạn miếng mỏng không tới 0,1 mili, đục lỗ, xâu lại, còn khắc phù trận ở bên trên, khiến nó linh hoạt tự nhiên giống như lưỡi rắn.
"Sâu không lường được! Thực lực luyện khí trong pháp bảo này thật sự là sâu không lường được!"
"Rốt cuộc là ai đã luyện chế Thất Tinh Ngân Hoàn Độc Giác xà này? Nhất định là luyện khí đại sư vô cùng mạnh mẽ!"
Thất Tinh Ngân Hoàn Độc Giác xà bò trên cổ Lý Diệu một lúc rồi tung người bay vào trong rừng trúc.
Mà trong một cái lỗ nhỏ ở phía trên cửa hiên vang lên thanh âm líu ríu:
"Lý Diệu tới rồi. Lý Diệu tới rồi!"
Cửa lớn két một tiếng mở ra, trong lồng chim một đạo cầu vồng bay ra, xoay loạn trên đỉnh đầu Lý Diệu, chỉ dẫn phương hướng cho hắn.
Lý Diệu nhìn lướt qua, phát hiện là một con vẹt màu sắc sặc sỡ, cũng dung hợp huyết nhục của yêu thú.
Nhìn lướt qua thì căn bản không thấy có chỗ nào khác vật sống.
Lý Diệu quả thực là trợn tròn mắt, phong cách luyện chế của hai kiện pháp bảo hoàn toàn khác với phái rễ cỏ, tinh xảo xa hoa, hết sức công phu, có thể nói là tác phẩm nghệ thuật, giá trị liên thành, nhưng không ngờ chỉ dùng để cảnh giới và đón khách? Đinh Linh Đang rốt cuộc có bối cảnh gì mà trong nhà có tiền như vậy?"
Lý Diệu lẩm bẩm mấy câu rồi bước vào.
Rất bất ngờ, thiết bị trong biệt thự vô cùng hiện đại hoá, có một loại ý vị hung mãnh sắc bén.
Giống như là ở trong nhà tu luyện tùy tiện bỏ đi mấy cái bàn, đặt nhiều khí giới tu luyện hình thù kỳ quái, hoàn toàn ngược lại với phong cách cổ kính thiên nhiên ở bên ngoài.
Đi vào phòng khách, Lý Diệu liền bị một vách tường ở đối diện cửa lớn chặn lại.
Cả vách tường đều treo đầu yêu thú.
Hơn trăm cái đầu yêu thú nhe răng trợn mắt, hung thần ác sát, thể hiện ra một mặt tàn bạo nhất.
Nhưng lại chỉ có thể bất lực dính vào vách tường, trở thành đồ trang trí.
Phía dưới mỗi một cái đầu yêu thú còn khắc một dòng chữ nhỏ.
"Hỏa Liêm Yêu, liệp sát ở Lưu Hỏa sơn mạch, ba quyền đánh vỡ tim!"
"Đại Lực Hùng Ma, liệp sát ở Thê Phong động, tốn mất bốn mươi bảy giây!"
"Quá khoa trương rồi!"
Lý Diệu nhe răng trợn mắt, Đinh Linh Đang nói như thế nào cũng chỉ là một nữ hài tử hơn hai mươi tuổi đầu, trong nhà bày những thứ này, còn viết ra quá trình liệp sát, như sợ người khác không biết sự uy mãnh vô song của nàng ta vậy?
"Tiểu Linh tỷ, ta tới rồi!"
Một góc Phòng khách truyền đến thanh âm, Lý Diệu theo tiếng đi tới.
Đinh Linh Đang vừa từ sâu trong đất hoang trở về, nàng ta không phải là người biết dọn dẹp nhà cửa, quần áo mặc ở đất hoang trái một cái phải một cái, biến thành một đống hỗn độn, Lý Diệu còn rất ngượng ngùng khi nhìn thấy mấy món nội y xuyên thấu nằm lả tả trên đất.
Trong không khí đầy mùi mồ hôi, có điều cũng không khó ngửi, rất kỳ quái.
"Ngươi tới rồi à? Mau tới ăn cơm cùng ta!"
Đinh Linh Đang mặc áo croptop và quần sooc, vô cùng khí phách ngồi dưới đất, trước mặt bày đồ ăn chứa năng lượng cao mà nữ hài tử bình thường ngay cả nhìn cũng không dám nhìn, vừa ăn vừa hứng trí bừng bừng thưởng thức một đoạn hình ảnh chiến đấu góc nhìn thứ nhất.
Loại hình ảnh này đều là khi người tu chân vào sâu trong đất hoang liệp sát yêu thú dùng pháp bảo ghi hình gắn trên trán để quay lại, kích thích đặc biệt, khiến cho người ta như lạc vào cảnh giới kỳ lạ.
Người tu chân trong hình ảnh vô cùng tàn bạo, đánh vỡ óc một con thú có răng bọc thép.
Đinh Linh Đang hô to phê quá, nắm một miếng thịt dê nhét vào miệng, sau đó quệt cái tay dính đầy mỡ vào mông, vẫy vẫy Lý Diệu.
"Mau ngồi xuống đi. Đừng động đũa vội, nhìn xem ta có gì khác không!"
Nữ hài tử bình thường nếu hỏi nam hài tử những cái này, nam hài tử chỉ cần trả lời: "Ồ, ngươi mới làm tóc à? Đẹp đấy!"
Vậy sẽ chuẩn xác không sai.
Nhưng Đinh Linh Đang vừa hỏi như vậy Lý Diệu lập tức biết ngay.
"Ngươi trúc cơ rồi?"
"Ha ha ha ha. Trả lời chính xác, nhìn xem tỷ tỷ có đẹp trai không!"
Đinh Linh Đang cười ngửa tới ngửa lui, mắt không thấy đâu, miệng vốn đã to, giờ cười ha hả, càng không có hình tượng.
Cùng với tiếng cười, từ trên người nàng ta tỏa ra linh khí như thực chất, chậm rãi lượn lờ, dần dần ngưng kết thành một tầng hơi nước, mà hơi nước lại dần dần biến thành từng giọt nước nhiều màu.
"Linh khí hoá lỏng!"
Lý Diệu dùng linh căn để cảm giác, kết quả so với dùng mắt thường thì kinh người hơn, giống như là một vạn loại màu sắc từ trên người Đinh Linh Đang đột nhiên kích phát ra, trong nháy mắt đoạt đi tâm thần của hắn.
Người tu chân Luyện Khí kỳ, sự nắm bắt đối với linh năng vẫn ở giai đoạn vô cùng sơ đẳng. Chỉ có thể kích phát ra linh khí, cho nên mới gọi là "Luyện khí".
Một khi nắm giữ được thần thông linh khí hoá lỏng thì bước vào Trúc Cơ kỳ, đi lên con đường tiến hóa hoàn toàn mới!
Đinh Linh Đang liên tục thay đổi bảy tám tư thế, lúc này mới thu lại linh khí đã hoá lỏng vào trong cơ thể, thu liễm hào quang, thè lưỡi nói: "Chỉ có chừng ấy thôi. Vừa trúc cơ, không thể thường xuyên lấy ra khoe, nếu không sẽ tổn thương tới thần hồn, chờ ta củng cố vững chắc cảnh giới rồi sẽ cho ngươi chậm rãi nghiên cứu. Hiện tại tới cùng ta ăn trứng Trúc Cơ nào!"
Nàng ta cười cười bưng ra một quả trứng yêu thú ánh sáng rực rỡ, đã được luộc chín, mùi thơm điếc mũi.
"Đây là trứng Trúc Cơ!" Lý Diệu tò mò quan sát trứng yêu thú.
Thế giới cổ tu bốn vạn năm trước, các loại pháp tắc tu luyện chưa quá rõ ràng, rất nhiều nguyên lý tu luyện đều chưa thể biết được hết giá trị.
Người tu chân Luyện Khí kỳ ở thế giới cổ tu muốn thăng lên Trúc Cơ kỳ, trừ phải tu luyện điên cuồng cộng với có vận khí rất lớn ra, còn dùng một loại đan dược tên là "Trúc Cơ đan" mới có hi vọng thành công.
Trúc Cơ đan được cô đọng từ hơn trăm loại kỳ trân dị bảo, vô cùng quý giá, vì một viên Trúc Cơ đan nho nhỏ, không biết đã dấy lên bao nhiêu mưa máu gió tanh.
Đến hiện đại, văn minh phát đạt, các loại thần thông đầy rẫy, có vô số loại bí dược nhân tạo có thể phụ trợ Trúc Cơ, không phải vì Trúc Cơ đan mà đánh nhau ngươi chết ta sống.
Có điều sự coi trọng đối với Trúc Cơ đan vẫn lưu truyền tới nay, diễn biến thành một loại phong tục có chút thú vị.
Sau khi một người tu chân Trúc Cơ, sẽ phải đích thân đi tìm một loại trứng yêu thú để nấu lên ăn.
Quả trứng này sẽ gọi là "trứng Trúc Cơ”, thể hiện người tu chân không quên truyền thống.
Hơn nữa cũng không phải là trứng yêu thú nào cũng có thể làm trứng Trúc Cơ, mà sau khi nấu lên thì càng lấp lánh nhiều màu càng tốt.
Trứng vàng đọc nghe giống Kim Đan, ngụ ý là ăn quả trứng vàng này có thể hát vang tiến mạnh, một đường tiến quân tới Kết Đan kỳ, trở thành cường giả Kim Đan.
"Ăn đi, tiểu Linh tỷ, chúc ngươi sớm ngày kết thành Kim Đan, thiên hạ vô song!"
Lý Diệu thật lòng chúc.
"Ừ!"
Đinh Linh Đang nhẹ nhàng bóc trứng Trúc Cơ ra, vỏ trứng rất mềm, bóc nguyên bộ như bóc vỏ hoa quả.
Xuất hiện trong lòng bàn tay nàng ta là một hạt vàng tròn vo.
Đây là trứng của Kim Ban tước, vỏ trứng và lòng trắng trứng đều vàng rực, ngụ ý cực tốt, là thượng phẩm trong trứng Trúc Cơ.
Một mùi thơm ngát tỏa ra, Đinh Linh Đang hít thật sâu, vẻ mặt say mê, há to miệng, đang muốn nhét cả quả trứng Trúc Cơ vào miệng thì lại nghĩ nghĩ rồi lấy ra, tiếp theo tách một chút lòng trắng trứng ra đưa đến bên miệng Lý Diệu.
"Sao thế?" Lý Diệu sửng sốt.
"Chia cho ngươi một chút, để ngươi được lây dính tiên khí của tỷ tỷ, nói không chừng ngươi cũng có thể sớm ngày kết thành Kim Đan!" Đinh Linh Đang nhếch miệng cười.
"Như vậy sao được, dựa theo phong tục, trứng Trúc Cơ nhất định phải ăn cả quá! Trứng vàng chính là Kim Đan, ngươi có thấy ai chỉ tu một nửa Kim Đan không?" Lý Diệu dở khóc dở cười.
"Lắm lời thế, đâu phải thật sự nuốt cả quả trứng vàng là có thể kết thành Kim Đan, chỉ là ngụ ý thôi, hơn nữa..."
Nàng ta bỗng nhiên rất kinh ngạc nhìn về phía sau bên trái Lý Diệu.
Lý Diệu đang ngớ người thì miệng bị nhét thứ gì đó mềm mềm như đậu hủ.
"Ha ha, bị lừa rồi!"
Đinh Linh Đang cười một cách vô tâm vô phế, nói:
"Con đường tu chân dài như vậy, đi một mình thì tịch mịch, nhàm chán lắm? Đương nhiên là phải tìm mấy huynh đệ tốt cùng đi. Mọi người vừa đi vừa nói nói cười cười, thế mới vui! Ngươi gọi ta nhiều tiếng tỷ tỷ như vậ, không thể để ngươi gọi không, có gì tốt đương nhiên là mọi người cùng nhau chia xẻ!"
Lý Diệu gãi gãi đầu, không biết phải đáp lại thế nào.
Giữa hai người, luôn là luôn Đinh Linh Đang lải nhải, hắn chỉ có nước thành thành thật thật ngồi nghe.
"Mau ăn cơm đi, ăn no uống say có khí lực rồi tới phòng ngủ của tỷ tỷ, dẫn ngươi đi hưởng thụ một chút!" Đinh Linh Đang hào khí ngàn vạn nói.
"Khụ khụ khụ khụ!"
Lý Diệu nghẹn một miếng thịt dê, ho tới chảy cả nước mắt.