Ba ngày trước khai giảng.
Dưới ánh tịch dương, Lý Diệu hoạt động gân cốt, ngồi trên nền đất dựng Huyền Cốt chiến khải, để mặc cho tà dương màu máu nhiễm đỏ hắn và tinh khải, bóng của hai bên hợp hai làm một, kéo đi rất dài, giống như một thanh chiến đao màu đen.
Không biết lúc nào, Lý Diệu đã nuôi thành một thói quen, cho dù mỗi ngày có bận đến mấy thì mỗi lúc hoàng hôn đều giành ra nửa tiếng tới tĩnh tọa phía dưới Huyền Cốt chiến khải.
Bởi vì có một lần hắn quá mỏi mệt, ngẫu nhiên dựa vào Huyền Cốt chiến khải nghỉ ngơi phút, bỗng nhiên cảm thấy đầu óc đặc biệt thư thái, suy nghĩ trở nên rõ ràng hơn, rất nhiều lý luận và sơ đồ kết cấu mà bình thường không thể nghĩ thông tất cả đều trở nên sáng tỏ trong suốt.
Loại cảm giác này có chút giống như tiến vào trạng thái siêu tỉnh táo, nhưng lại không có tác dụng phụ của trạng thái siêu tỉnh táo, có thể duy trì một đoạn thời gian rất dài.
Giống như là trong cõi xa xăm có người cùng nghĩ với hắn, cùng giải đề vậy.
Từ ngày hôm đó, hắn đã nuôi thành thói quen này.
Ngồi cùng với Huyền Cốt chiến khải nửa giờ trở thành thời khắc thoải mái hiếm có nhất trong một ngày của hắn.
Giống như toàn bộ sư huynh và các sư phụ của khoa luyện khí đều đang ẩn núp trong Huyền Cốt chiến khải, hò hét trợ uy cho hắn, khiến hắn có thể trong tu luyện điên cuồng siêu việt cực hạn vẫn cắn răng kiên trì được!
Bằng vào thực lực hiện tại của hắn, muốn từ không tới có luyện chế ra pháp bảo hoàn toàn do mình sáng tạo vẫn là có lòng nhưng không đủ sức.
Nhưng bằng vào kỹ thuật cơ bản vững chắc, cùng với những kỹ thuật rèn cường hãn của bốn vạn năm trước, lại thêm phong cách "Ma cải" thiên mã hành không, Lý Diệu lại tiến hành cường hóa điên cuồng mấy chục loại pháp bảo kinh điển, tính năng của không ít pháp bảo đã vượt xa nguyên hình, thậm chí biến thành hai thứ hoàn toàn khác.
Cho tới hôm nay hắn đã hoàn thành mười tám pháp bảo chủ chiến, mấy chục pháp bảo phụ trợ, phát huy một thân kỹ thuật vô cùng nhuần nhuyễn.
Chỉ là, suy nghĩ cải tiến của bản thân rốt cuộc vẫn là có lúc làm được có lúc ở, những pháp bảo này vẫn không giống như trong tưởng tượng, có thể đại phát thần uy trên chiến trường hay, có thể được các học sinh hoan nghênh, đổi được một đống học phân hay không thì tất cả vẫn phải chờ tới sau khi năm học mới bắt đầu, tìm được đáp án trong thực chiến!
"Quyết định, học kỳ mới vừa bắt đầu sẽ mang theo tất cả pháp bảo vào trong đất hoang liệp sát yêu thú, một mặt dùng thực chiến để kiểm tra đo lường pháp bảo ta "Ma cải" ra, tiến thêm một bước điều chỉnh; mặt khác cũng có thể quay lại cảnh thực chiến, phát lên Đại Hoang Chiến võng để quảng cáo!"
Quan trọng hơn là, Lý Diệu rất muốn tôi luyện kỹ xảo chiến đấu.
Ở Phù Qua thành, Yêu Đao Bành Hải từng nói với hắn, muốn trở thành một luyện khí sư ưu tú thì tốt nhất trước tiên phải trở thành một chiến sĩ xuất sắc.
Lúc ấy hắn không để những lời này ở trong lòng.
Nhưng đợi tới khi minh thật sự mở lò luyện khí, cho dù chỉ tiến hành cải tiến nho nhỏ, Lý Diệu lập tức ý thức được những lời này có đạo lý nhất định.
Nếu mình không mua đao vung thương, làm sao biết được một thanh chiến đao ưu tú phải luyện chế như thế nào?
Chỉ có ở trong thực chiến, tìm hiểu sâu về đặc tính của mỗi một kiện pháp bảo, mới có thể lĩnh ngộ được sự tinh túy của thuật luyện khí, trở thành luyện khí đại sư siêu nhất lưu.
Nghĩ đến đây, Lý Diệu quay đầu lại, chăm chú nhìn Huyền Cốt chiến khải, trong đáy lòng sinh ra cảm giác buồn bã.
Một ngày nào đó, hắn sẽ luyện chế thành công Huyền Cốt chiến khải, để chiến thần hài cốt uy phong lẫm liệt này được gào thét trên chín tầng trời!
Nhưng không biết đến ngày đó, rốt cuộc sẽ là ai mặc Huyền Cốt chiến khải, tiếu ngạo thiên địa đây?
Khóe mắt Lý Diệu nhướn lên, sâu trong đồng tử bỗng nhiên xuất hiện bộ dạng mình mặc Huyền Cốt chiến khải, oai phong một cõi.
Hình ảnh này vừa xuất hiện liền không thể xóa đi được, đã in sâu vào trong lòng, giống như là vẽ ra nét móc, có thế nào cũng không thể rút ra được.
"Nếu một ngày kia, ta có thể mặc Huyền Cốt chiến khải, chọc thủng chín tầng mây, theo gió vượt sóng trong biển tinh thần thì thật sướng biết bao!"
Lý Diệu ngây ngô cười.
Đúng lúc này, bốn phương tám hướng Nộ Đào thành bỗng nhiên vang lên tiến kèn.
Giống như vô số cự nhân từ mỗi một ngóc ngách của thành thị đứng bật dậy, hung hăng vỗ vào ngực, phát ra tiếng gầm vang vọng thiên địa.
Đồng tử Lý Diệu đột nhiên co rút lại, đứng bật dậy, có chút kinh ngạc quan sát bốn phía.
Cho dù không nhìn thấy ai, nhưng theo tiếng kèn vang lên, cả tòa Nộ Đào thành đều đã xảy ra biến hóa quỷ dị.
Trong không khí tràn ngập mùi máu tanh và mùi kim loại, giống như trời đông giá rét chưa qua mà nắng gắt đã tới!
"Vù vù!"
Mấy chục luồng sáng đủ màu từ bốn phương tám hướng chậm rãi bay lên, đan vào nhau, lao về phía đông bắc.
Đó là mấy chục cao thủ ít nhất cũng là Trúc Cơ kỳ!
Tinh não ở cổ tay Lý Diệu rung điên cuồng, Đại Hoang Chiến võng phát ra thông báo, có một tin tức vô cùng trọng yếu.
Đây là đại sự trước nay chưa từng có, Lý Diệu vội vàng mở tinh não.
Một dòng tin tức trong ánh sáng vàng xen lẫn tia máu nhảy ra, là một nhiệm vụ lâm thời khẩn cấp.
"Quân tình khẩn cấp!"
"Thành phố Thanh Trạch cách Nộ Đào thành 478 km gặp phải thú triều trên cấp tám, thú triều đã công phá phòng tuyến bên ngoài, xông vào nội thành!"
"Trong thành phố Thanh Trạch có rất nhiều bình dân cư trú, đang ở trong cứ điểm cố thủ chờ cứu viện, cả tòa thành thị đã lâm vào cục diện nhân loại và yêu thú xen lẫn, không thể sử dụng pháp bảo cỡ siêu lớn để hủy diệt thú triều."
"Chỉ có thể triệu tập rất nhiều quân Liên Bang và người tu chân tiến vào nội thành, triển khai tranh đoạt từng góc phố!"
"Quân Liên Bang chính thức gửi cầu viện tới tất cả tông phái và trường học chung quanh thành phố Thanh Trạch, thỉnh cầu người tu chân tiến vào chiến trường!"
"Trường học của chúng ta là trường học bản thổ ở đất hoang, đối mặt với hàng xóm gặp nguy, chúng ta không thể thờ ơ!"
"Hiện tại tuyên bố nhiệm vụ lâm thời, kịch chiến thành phố Thanh Trạch!"
"Bạn học đã có tổng học phân đạt tới trên tám ngàn đều có thể báo danh!"
"Nếu đồng ý xin báo danh trên chiến võng, cũng trong một giờ tập kết ở thao trường số hai, trễ giờ không đợi!"
"Nhắc lại một lần nữa, hệ số nguy hiểm của nhiệm vụ lần này cực cao, rất có khả năng mang đến thương tàn cấp độ nặng thậm chí là tử vong, nếu không có lòng tin đối với thực lực bản thân thì đừng báo danh!"
“Bởi vì tình hình chiến đấu khẩn cấp, số lượng và chủng loại của yêu thú không rõ, phần thưởng học phân của nhiệm vụ lần này vẫn đang được tính toán, phía trường học hứa rằng sẽ tiến hành thưởng cho bạn học tham chiến dựa theo quy cách cao nhất!"
"Người tu chân là chiến đao của văn minh là nhân loại, hiện tại là lúc chiến đao ra khỏi vỏ, sau một giờ, thao trường số hai, chúng ta xuất phát, trảm yêu trừ ma!"
"Trảm yêu trừ ma!"
Bốn chữ cuối cùng khiến Lý Diệu miệng khô lưỡi khô, nhiệt huyết sôi trào.
Lần trước khi thú triều bùng nổ hắn chỉ là người bình thường, còn phải dựa vào sự bảo hộ của những người tu chân như vào Đinh Dẫn, Vệ Thanh Thanh, quan quân mắt đỏ.
Nhưng hôm nay, hắn đã trở thành người tu chân Luyện Khí kỳ tầng thứ năm, còn luyện chế ra mấy chục thần binh lợi khí chém sắt như chém bùn.
Giờ đến lượt hắn đại sát tứ phương rồi!
“Thật tốt quá, thế giới cổ tu bốn vạn năm trước khi một kiện thần binh lợi khí ra lò đều phải trảm sát mấy yêu ma quỷ quái để tế đao!"
"Thành phố Thanh Trạch, thú triều, dùng các ngươi để tế luyện nhóm pháp bảo đầu tiên của ta đi!"
...
Thao trường số hai của Đại Hoang Chiến viện.
Một chiếc chiến hạm vận tải loại nhẹ cấp Lôi Điểu đỗ ở một góc thao trường.
Đây là chiến hạm vận tải chuyên môn dùng cho phản ứng nhanh, một lần có thể vận chuyển hơn tám trăm hành khách, còn có thể treo thêm chiến xa tinh thạch cỡ trung, là loại chuyên môn luyện chế để ứng đối thú triều.
Người tu chân từ Trúc Cơ kỳ trở xuống muốn đi vào chiến trường tứ phía trừ lên đoàn tàu tinh quỹ ra thì chính là ngồi loại chiến hạm vận tải này.
Tự ngự kiếm mà đi, chẳng khác nào chịu chết, yêu thú ẩn nấp trong bóng tối bắn ra yêu khí, nọc độc là bị miểu sát trong nháy mắt!
Phía dưới chiến hạm vận tải Lôi Điểu, hiệu trưởng Hùng Bách Lý của Đại Hoang Chiến viện cùng với ban quản lý đã tập trung.
Không ít giáo viên nhân viên đều mặc chiến giáp, vũ trang hạng nặng, chuẩn bị tiến vào chiến đấu.
Hùng Bách Lý vẻ mặt nghiêm túc, mày nhíu chặt, hỏi một quan quân thanh niên đeo hàm thiếu tá:
"A Siêu, sao lại thành thế này? Thành phố Thanh Trạch là trọng trấn khai thác mỏ, bốn phía có mấy chục tòa quân doanh, ba phòng tuyến giao nhau, có thể nói là phòng thủ kiên cố, sao vừa gặp thú triều đã sụp đổ? Vốn là vấn đề chỉ cần chiến hạm tinh thạch bắn mấy pháo là có thể giải quyết xong, sao lại đến mức phải chiến đấu trên đường phố?"
Thiếu tá tên là Hùng Tông Siêu, chẳng những tốt nghiệp ở Đại Hoang Chiến viện mà còn là bà con xa của Hùng Bách Lý, là hạng con cháu của Hùng Bách Lý.
Cho nên Hùng Bách Lý mới hỏi trực tiếp như vậy.
Hùng Tông Siêu cười khổ một tiếng:
"Tứ thúc, phòng tuyến bên ngoài thành phố Thanh Trạch không hề bị phá đổ, trùng động lần này vừa hay xuất hiện bên trong thành thị, thú triều trực tiếp xông vào nội thành, triển khai chiến đấu trên đường phố, cho dù là Đại La Kim Tiên cũng bó tay?"
Hùng Bách Lý sửng sốt:
" Xui xẻo vậy à?"
Từ trước tới giờ, Tinh Diệu Liên Bang thực hành chiến thuật thành lũy ép sát từng bước trên hoang nguyên yêu thú, xây dựng mỗi một tòa thành trấn thành thành lũy phòng thủ kiên cố, từng bước xâm chiếm hoang nguyên, giảm bớt không gian sinh tồn của yêu thú.
Mà yêu thú thì chỉ có thể thông qua trùng động, từ Huyết Yêu giới đột phá đến Thiên Nguyên giới, tiến hành đánh bất ngờ.
Địa điểm xuất hiện trùng động xuất hiện là ngẫu nhiên, nếu trùng động xuất hiện trong cánh đồng bát ngát, thú triều chỉ có thể bị cản lại ở phòng tuyến bên ngoài thành thị.
Chậm thì vài ba giờ, lâu thì một ngày nửa ngày là sẽ bị dẹp yên.
Chiến hạm tinh thạch của nhân loại có thể bình tĩnh bay đến vùng trời phía trên thú triều, Hỗn Nguyên Chân Hỏa pháo, Thái Ất Lôi Từ pháo, Toái Tinh Oanh Kích pháo... Các loại pháp bảo cỡ siêu lớn vô cùng uy mãnh toàn bộ khai hỏa, điên cuồng trút xuống, thú triều có lớn đến mấy cũng biến thành vịt nướng!
Nhưng lần này lại rất xui xẻo, trùng động trực tiếp xuất hiện ở bên trong thành thị, thú triều lập tức tràn vào nội thành, xen lẫn với nhân loại.
Chiến hạm tinh thạch có cường đại tới mấy cũng không thể bắn tung cả toàn bộ thành phố Thanh Trạch lên được?
Nên chỉ có thể vận dụng quân Liên Bang và người tu chân, triển khai chiến đấu trên đường phố!
Hùng Bách Lý hừ lạnh một tiếng, ánh mắt trở nên vô cùng sắc bén:
"Chiến đấu trên đường phố thì sao? Nhân loại chúng ta là chủng tộc chiến đấu mạnh nhất trong tinh hải vô tận, bất kể là tác chiến trong hoàn cảnh nào người thắng cuối cùng nhất định vẫn sẽ là chúng ta! A Siêu, nào, cho ngươi kiến thức phong thái của của Đại Hoang Chiến viện đời này!"