"Chỉ còn thiếu một vạn phân cuối cùng thôi!"
Trong hang, Lý Diệu dùng phù trận hỏa diễm rụt rè nướng một con thỏ hoang, đồng thời ở bốn phía bày ra Thanh Phong phù trận, dồn hết tất cả khí tức vào một chỗ, không để yêu thú ngoài hàng tìm ra.
Trên khuôn mặt có chút gầy gò nở một nụ cười.
Một tháng độc hành ở hoang nguyên, bề ngoài của Lý Diệu đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, chẳng những thân thể trở nên gầy dài hơn, ánh sáng kim loại trên da cũng toàn bộ thu liễm vào trong cơ thể.
Nhìn qua, giống như là nham thạch trên hoang nguyên.
Chỉ có khi phát hiện con mồi, đột nhiên bùng nổ, hắn mới tăng mạnh tốc độ và lực lượng đến cực hạn, nháy mắt hóa thân thành thợ săn hung tàn nhất.
Một tháng thời gian, tích lũy được không chỉ là học phân, còn có kỹ xảo liệp sát.
Yêu thú trên Hoang nguyên là gian trá nhất, giảo hoạt nhất, tính cảnh giác cao nhất, giỏi về ẩn núp và đánh lén nhất.
Muốn liệp sát yêu thú như vậy, nhất định phải gian trá, giảo hoạt, giỏi ẩn núp và đánh lén hơn bọn chúng mới được.
Vừa săn bắn vừa học tập, tất cả yêu thú đều là lão sư của Lý Diệu.
Hắn học cách ẩn núp của độc xà, học cách chạy của rết, học cách nhất kích tất sát của bò cạp, học tập tư thái lướt đi của rắn mối bay, cũng học kỹ xảo bố trí cạm bẫy và đặt mồi của nhện.
Sau đó dung hợp những kỹ xảo này với đạo sinh tồn hắn đã tôi luyện mười mấy năm trong phần mộ pháp bảo, biến thành kỹ thuật liệp sát cường đại hơn, khiến hắn trở thành một chuyên gia sinh tồn và săn bắn dã ngoại, một cao thủ du kích chân chính.
"Một tháng, một vạn phân."
"Cho dù độc quyền ứng dụng được có thể thông qua, cũng chỉ có ba ngàn phân, còn thiếu bảy ngàn học phân."
"Yêu thú ở nam bộ đất hoang đều quá yếu, chỉ săn bắn ở vùng này thì trong thời gian một tháng căn bản không kiếm nổi bảy ngàn phân."
"Huống chi độc quyền ứng dụng không phải trăm phần trăm có thể được thông qua. Vạn nhất vào thời khắc mấu chốt bị gạt đi thì rất khó xử."
"Xem ra, phải mạo hiểu một chút, xuất phát về phía bắc."
Phạm vi thế lực của Tinh Diệu Liên Bang chủ yếu tập trung ở nam bộ đất hoang, càng đi về hướng bắc thì thành trấn càng ít, người càng thưa, càng có khả năng xuất hiện yêu thú cường đại.
Để có thể trong một tháng kiếm được một vạn phân, Lý Diệu bất chấp mọi giá, chuẩn bị liều mạng.
Kế hoạch của hắn là du đãng thêm mười lăm ngày ở nam bộ hoang nguyên.
Nếu không thể kiếm đủ học phân hoặc là thất bại xin độc quyền ứng dụng, vậy sẽ tới bắc bộ đất hoang, khu vực nguy hiểm hơn.
"Về trường học trước đã, kết toán con mồi của một chuyến này."
Nghĩ tới cái túi đao lưng nặng trịch, Lý Diệu cười hài lòng.
Thu hoạch của chuyến này cũng không ít. Chắc có thể đổi được vài trăm học phân.
Trở lại trường học, đổi chiến lợi phẩm thành học phân, lại tới phòng chữa bệnh xử lý một số vết thương nhỏ, chưa kịp chưa kịp nghỉ ngơi thì nhận được thư mời của Đinh Linh Đang, nói là muốn chúc mừng hắn đột phá ba vạn phân.
"Lý Diệu tới rồi! Lý Diệu tới rồi!"
Ở trước căn nhà trong biển trúc, con vẹt màu sắc sặc sỡ kêu lên, cửa lớn tự động mở ra.
Lý Diệu vừa vào cửa, một đạo kình phong đã đập vào mặt.
Bất ngờ không kịp đề phòng, lập tức bị Đinh Linh Đang tóm lấy.
Đinh Linh Đang nhéo mạnh lên tay hắn, khiến hắn đau tới nhe răng trợn mắt.
"Gì thế? Không phải nói muốn mời ta ăn cơm, chúc mừng ta đột phá ba vạn phân à?"
"Cơm đương nhiên là phải ăn rồi."
Đinh Linh Đang thở phì phì nói, "Để tỷ tỷ nhéo ngươi mấy cái để giải hận đã, xú tiểu tử ngươi. Vô thanh vô tức đã đột phá ba vạn phân nhanh như vậy, phá kỷ lục đột phá ba vạn phân nhanh nhất mà Bành Hải đang nắm giữ!"
Lý Diệu sửng sốt: "Cái đó thì có liên quan gì tới ngươi?"
Mắt đẹp của Đinh Linh Đang trợn lên còn to hơn cả mắt trâu, cả giận nói:
"Thì ta vốn đứng thứ hai, giờ bị ngươi đẩy xuống thứ ba. Ngươi nói xem có liên quan không? Thằng nhãi ngươi đúng là yêu nghiệt, nói không chừng có một ngày nào đó thật sự sẽ mạnh hơn ta, vậy chẳng phải là sẽ bị ngươi bắt nạt tới chết à? Không được, nhân lúc ta vẫn lợi hại hơn ngươi, tranh thủ chà đạp ngươi một chút."
Nàng ta lại nhéo thêm mấy cái rồi kinh hô:
"Sao lại thế này, một tháng không gặp, cơ nhục của ngươi càng thêm săn chắc, muốn nhéo cũng khó, giống như là đang nhéo tảng đá vậy, một chút thú vị cũng chẳng có, thôi, không chơi nữa, mau đi ăn cơm nào."
Lý Diệu không nói gì, đi vào phòng khách, lại bị cơm chiều trên bàn khiến cho dở khóc dở cười:
"Ngươi nói muốn ăn cơm chúc mừng, chính là mời ta ăn mì ăn liền à?"
Đinh Linh Đang bưng một chén mì ăn liền lên, đặt mông ngồi dưới đất, ăn xì xụp, vừa ăn vừa xử lý công tác trên tinh não, nói:
"Gần đây công việc thật sự là bận quá, không có thời gian đi kiếm thịt cá, ăn tạm chút đi, ta cho ngươi thêm hai quả trứng đó!"
Ngừng lại một chút, lại nói:
"Thành quả liệp sát của ngươi ta đã xem qua rồi, đúng là không tồi, từ vết thương cho thấy đao pháp Cuồng Sa của ngươi đã tới mức hỏa thuần thanh, cho dù là ta liệp sát ở vùng nam bộ đất hoang cũng không thể làm xuất sắc được hơn ngươi!"
"Có điều yêu thú giá trị cao ở nam bộ dù sao cũng không nhiều lắm, muốn trong một tháng giành được một vạn phân thì phải tới phía bắc, săn bắn ở khu vực có yêu thú cấp cao tụ tập."
"Ta biết tiểu tử ngươi đủ điên cuồng, thích mạo hiểm, nói không chừng một ngày nào đó sẽ lén lút tới phía bắc, liều cái mạng nhỏ của mình, cho nên hôm nay gọi ngươi tới chính là bảo ngươi đừng vội vàng."
"Gần đây thật sự bận quá, không có thời gian, có điều bận xong mười ngày nửa tháng, còn có mấy ngày nghỉ, đến lúc đó ta sẽ cùng ngươi tới phía bắc, giúp ngươi áp trận!"
Lý Diệu trong lòng ấm áp.
Thì ra đây mới là mục đích chân chính Đinh Linh Đang gọi hắn đến.
Có một trong những cao thủ Trúc Cơ trẻ tuổi nhất của Liên Bang Đinh Linh Đang này áp trận, tính nguy hiểm sẽ giảm xuống rất thấp, hắn có thể liệp sát yêu thú một cách thong dong hơn.
Đinh Linh Đang cười ha ha, phất tay nói:
"Ngươi làm bao cát thịt người cho ta lâu như vậy, ta giúp ngươi một chút việc nhỏ cũng có gì đâu? Hơn nữa, 'Kên kên Lý Diệu' ngươi hiện giờ đang rất nổi bật, là nhân vật phong vân trong tân sinh năm nhất của Đại Hoang Chiến viện chúng ta, đối với nhân tài như ngươi, trường học sẽ có một số chiếu cố đặc thù, gia tốc sự trưởng thành của ngươi cũng là rất bình thường! Nếu không phải gần đây thật sự quá bận thì ta đã bắc thương với ngươi luôn rồi!"
"Tiểu Linh tỷ, cám ơn!"
Lý Diệu nghẹn cả nửa ngày mới thốt ra được một câu.
Hắn cũng đặt mông ngồi xuống bên cạnh Đinh Linh Đang, ăn quả trứng thơm phức.
"Ừ!"
Đinh Linh Đang ừ một câu, tập trung tinh thần, vùi đầu vào công việc.
Lý Diệu hút sợi mì, ánh mắt trong lúc vô ý nhìn lướt qua mặt Đinh Linh Đang, bỗng nhiên phát hiện, bạo long này chỉ cần không lên tiếng, khi tập trung làm việc trông cũng rất xinh đẹp.
Loại khí chất yên tĩnh đạm mạc hoàn toàn khác hẳn với vẻ hấp tấp khi nói chuyện.
Giống như là một cặp sinh đôi, diện mạo giống nhau nhưng tính cách lại hoàn toàn trái ngược, rất quỷ dị.
"Ngươi nhìn cái gì?"
Đinh Linh Đang có chút bất mãn lườm hắn một cái, cảm thấy ánh mắt của Lý Diệu có chút cổ quái.
"Không có gì."
Lý Diệu Lý Diệu đỏi lên, hướng mắt lên màn hình, có chút bối rối nói sang chuyện khác."Ta đang xem công tác của ngươi, gần đây bận như vậy, là mới mở ra rất nhiều môn học à? Ồ, cái gì 'đấu đối kháng khoa viện tân sinh Lôi Đình Bôi', đây là cái gì thế? Phần thưởng giành cho người thắng là . . . Một vạn học phân!"
Lý Diệu lập tức nhảy dựng lên, bán mỳ đổ cả vào ngực, chẳng buồn lau đi, chỉ hận không thể lập tức chui dầu vào màn hình.
"Đấu đối kháng tân sinh, phần thưởng một vạn học phân? Thật tốt quá, ta muốn báo danh. Ta hiện tại sẽ báo danh ngay!"
Lý Diệu kích động khoa chân múa tay.
Đinh Linh Đang vội vàng túm hắn lại, vừa bực mình vừa buồn cười, nói:
"Đừng kích động, trước thấy xem cho kỹ đã, đây là đấu đối kháng khoa viện, chiến đấu đoàn thể dùng học sinh làm đơn thể. Không phải chiến đấu cá nhân, thực lực của ngươi có mạnh tới mấy thì học sinh của khoa luyện khí cũng chỉ có một mình ngươi, tham gia làm sao được?"
"Lấy học sinh làm cơ sở? Không có chiến đấu cá nhân?"
Lý Diệu lập tức chán nản.
"Đúng vậy, dựa theo thông lệ. Đây là đấu đối kháng tân sinh giữa Loạn Nhận đường và Thiết Quyền hội, hai bên đều tự chọn ra một ngàn tân sinh mạnh nhất để đọ sức."
"Bởi vì ta là lão sư mới, chủ yếu phụ trách tạp vụ của tân sinh năm nhất, quen thuộc với tình huống, cho nên đấu đối kháng năm nay ta là một trong những nhân viên công tác, gần đây là đang bận rộn chuyện này."
Đấu đối kháng khoa viện tân sinh Lôi Đình Bôi là cuộc thi truyền thống của Đại Hoang Chiến viện, đã tổ chức mấy chục năm rồi.
Mục đích là để triển lãm thành quả sau một năm tu luyện của tân sinh, tiện cho các đại tông phái tuyển chọn nhân tài.
Mặt khác cũng là để tranh đoạt tài nguyên của năm tới.
Kim chủ sau lưng Đại Hoang Chiến viện phần lớn là tông phái đấu võ, dĩ võ vi tôn, đại lượng tài nguyên bọn họ cung cấp đương nhiên là cho khoa viện vũ lực mạnh nhất sử dụng.
Lôi Đình Bôi từ lúc ban đầu chính là do mười mấy tông phái đấu võ tiếng tăm lừng lẫy trên đất hoang như Ma Quyền môn, Bách Chiến Đao minh bỏ tiền tài trợ, mô phỏng thực chiến, người thắng làm vua!
Một câu thôi, đây là cuộc thi được định ra để hội sinh viên của hai khoa đấu võ này tranh đoạt tài nguyên.
Từ quy tắc mà nói, khoa viện khác cũng có thể tham gia, chỉ cần thực lực đủ mạnh thì có thể có được sự tài trợ của các tông phái đấu võ.
Nhưng mà trong thực chiến, có khoa viện nào có thể đối kháng được với Thiết Quyền hội hoặc là Loạn Nhận đường?
Cho nên, trừ mười mấy năm đầu còn có một số khoa viện mang tâm thái kiếm tiện nghi ra dự thi, kết quả sau khi bị đánh cho thương tích đầy mình thì trong ba mươi năm gần đây đã rất ít có khoa viện báo danh tham gia Lôi Đình Bôi.
Dần dà, Lôi Đình Bôi liền biến thành nội chiến của hai hội sinh viên khoa đấu võ.
Lý Diệu cả ngày cắm đầu vào trong pháp bảo, căn bản không có thời gian rảnh, nên cho biết về tình hình cụ thể của Lôi Đình Bôi cũng là rất bình thường.
Đọc đến đây, Lý Diệu rơi vào trầm tư,
Gãi gãi đầu, hắn có chút đăm chiêu hỏi:
"Dựa theo quy tắc, hội học sinh của tất cả khoa viện đều có thể báo danh tham gia Lôi Đình Bôi, nhân số dự thi cao nhất là một ngàn người, không chế định mức thấp nhất."
"Chỉ cần thắng lợi, có thể có được một vạn học phân, chia đều cho những người dự thi."
Nói cách khác, ta là hội trưởng của hội học sinh khoa luyện khí, hoàn toàn có tư cách báo danh dự thi, mà chỉ cần giành thắng lợi, bởi vì người dự thi của khoa luyện khí chỉ có một mình ta, ta có thể độc hưởng một vạn học phân?"
"Về lý thuyết thì đúng là như vậy!"
Đinh Linh Đang tức giận nói, "Vấn đề là, Thiết Quyền hội có một ngàn người dự thi, Loạn Nhận đường cũng có một ngàn người dự thi, tiểu đệ đệ thông minh ơi, xin nói cho ta biết, ngươi muốn làm sao ở trong cuộc thi đánh ngã được hai ngàn đối thủ?"