Mục lục
Tu Chân Tứ Vạn Niên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Động tác của Lý Diệu lóe lên rồi biến mất, mọi người ở xa nhìn tới, chỉ là một tờ giấy ăn tự mình đong đưa, trước khi tờ giấy ăn chưa rơi xuống đất thì chộp lấy, đặt ở trên bàn.

Giang Thiếu Dương tiến lên hai bước nhìn trộm, thì thấy ở giữa tờ giấy ăn hình vuông, cây tăm đã đâm ra một trăm bốn mươi bốn lỗ thủng, ngang dọc chia đều mười hai hàng, phân bố thành một hình vuông vô cùng tiêu chuẩn, song song với bốn cạnh của giấy ăn, nhìn qua thì giống như là hoa văn đã được in sẵn.

Giang Thiếu Dương như bị sét đánh, trên mặt cắt không còn hột máu.

- Trong một giây, vô cùng nhẹ nhàng, ở trên tờ giấy ăn không hề có chỗ mượn lực dùng tăm đâm ra một trăm bốn mươi bốn lỗ thủng, có lẽ... Ta cũng có thể làm được.

- Nhưng, một trăm bốn mươi bốn lỗ thủng phân bố đều như vậy, khoảng cách hoàn toàn nhất trí, vừa hay tạo thành một hình vuông hoàn mỹ.

- Cần sức tính toán và năng lực phối hợp tay mắt khủng bố cỡ nào mới có thể làm được!

- Thì ra, đây mới là thực lực chân chính của hắn!

- Tên quái vật này ngày hôm qua vẫn còn giấu nghề!

Lúc này, Lý Diệu cũng cảm thấy phía sau mình có một người đang đứng, quay đầu lại nhìn, bị cái đầu trọc của Giang Thiếu Dương khiến cho giật thót.

- Đổi tạo hình à? Không tồi, rất có tính cách, ăn chưa, chưa ăn thì cùng ăn nhé?

Giang Thiếu Dương nhìn hắn chằm chằm, răng cắn vào môi tới ứa máu, mãi lâu sau mới gằn từng chữ:

- Lý Diệu sư huynh, sau này còn gặp lại!

Nói xong, như một cái máy xoay người, từng bước lùi về phía sau.

- Cái quái gì thế?

Lý Diệu gãi gãi tóc, trên mặt đầy vẻ mê mang.

Người này không phải tối hôm qua còn nói, sang hôm nay muốn tìm hắn quyết đấu à, sao giờ bộ dạng như bị đả kích rất nặng thế?

Cho dù là lúc hắn thảm bại vào ngày hôm qua cũng đâu có mất mát tới vậy.

Ánh mắt sâu thẳm đó quả thực giống như là Lý Diệu hoành đao đoạt ái, cướp bạn gái của hắn vậy.

- Gì vậy?

Các thí sinh của Đại học Thâm Hải, cảm xúc trong lòng còn tan nát hơn Lý Diệu cả vạn lần, ai nấy ra sức gãi đầu, hoàn toàn không hiểu có chuyện gì xảy ra.

Một giây trước, Giang Thiếu Dương còn như là bị thần ma phụ thể. Giống như mặt trời ban trưa, đằng đằng sát khí muốn báo thù.

Tư thái thế không thể đỡ đó khiến họ hắn không chút nghi ngờ, Lý Diệu sẽ bị hắn nghiền ép, coi như là trút giận giúp họ.

Phải biết rằng, bởi vì thảm bại ngày hôm qua, không biết có bao nhiêu thí sinh đang ngầm cười họ, đặc biệt là những thí sinh của đại học Tinh Vân, học viện quân sự số một Liên Bang, lại tỏ rõ sự vui sướng khi người khác gặp họa.

Bọn họ chờ Giang Thiếu Dương dùng một thắng lợi huy hoàng, triệt để tát vào mặt những người này!

Nào ngờ, Giang Thiếu Dương đứng mấy giây sau lưng Lý Diệu, nói một câu rồi khí thế phô thiên cái địa đã bị đánh cho tan thành mây khói, thất hồn lạc phách rút lui!

- Thiếu Dương, sao thế, ngươi không phải muốn tới so đấu với Lý Diệu à. Sao không đấu?

Mấy tên thí sinh của Đại học Thâm Hải hơi bất mãn hỏi.

Giang Thiếu Dương thất thần nói:

- Đấu rồi.

- Hả?

- Ai thua ai thắng?

Ánh mắt của Giang Thiếu Dương có chút trống rỗng, nhưng lại có chút phấn khởi một cách không bình thường, lẩm bẩm nói:

- Ta lại thua rồi.

- Nếu nói, cuộc đọ sức ngày hôm qua còn có một chút thành phần vận khí, là Lý Diệu sư huynh bày ra cạm bẫy dụ ta vào mới giành được thắng lợi.

- Như vậy hôm nay, hoàn toàn là chênh lệch trên thực lực. Ta triệt để bị hắn nghiền ép!

- Có điều như vậy cũng tốt, thật sự rất tốt, Lý Diệu sư huynh đã cho ta thấy rõ, khi chiến ý của một người tăng mạnh đến 1000% thì rốt cuộc có thể đột phá cảnh giới khủng bố cỡ nào!

- Chúng ta. Còn nhiều thời gian!

Nói xong mấy câu này, vẻ uể oải và mất mát trên mặt Giang Thiếu Dương mất sạch, thay vào đó là vẻ kiên nghị như trảm hổ đồ long, diệt thần đồ ma.

Hắn ngẩng đầu ưỡn ngực, bước ra khỏi căn tin.

Để lại mấy trăm thí sinh Đại học Thâm Hải đang sắp phát cuồng.

- Có lầm hay không thế!

- Giang Thiếu Dương đã trở nên khủng bố như vậy, trong một đêm, tốc độ tay cực hạn đề thăng mười mấy phần trăm!

- Vẫn bị Lý Diệu đả bại?

- Hơn nữa còn chỉ mất một giây đã khiến cho Giang Thiếu Dương tâm phục khẩu phục, thậm chí nói rằng bản thân bị nghiền ép, điều này quả thực là...

- Một giây thời gian, bọn họ rốt cuộc là đấu cái gì, đọ cái gì!

Những thí sinh này đều là người nổi bật trong giới luyện khí sư, ở quê nhà đều được gọi là "Thiên tài", ai nấy đều vò đầu bứt tai, mặt đỏ tai hồng như sắp sụp đổ.

Ở trong mắt bọn họ, Lý Diệu đang uống sữa đậu nành, ăn bánh bao thịt lợn giống như mọc ra cánh và nanh vuốt, cả người đầy gai nhọn, yêu khí dày đặc, rõ ràng là một con quái thú không hơn không kém!

...

Nửa ngày sau.

Tin tức đã chứng thực xong.

Tất cả thí sinh thông qua đều có được một chiếc huy chương lấp lánh, đại biểu cho bọn họ đã thật sự trở thành luyện khí sư, một trong những chức nghiệp cường đại nhất trong giới tu chân.

Sau đó, mấy chục chiếc chiến hạm vận tải đưa các thí sinh về thành trấn của mình.

Ba chiếc chiến hạm vận tải trong đó thì bay tới Thâm Hải thành, thành trấn lớn nhất ở phía đông Liên Bang.

Khi tới Thâm Hải thành đã là đêm khuya.

Đại học Thâm Hải đứng sừng sững ở một góc của Thâm Hải thành, chiếm một phần tư diện tích nội thành, đèn đuốc huy hoàng, còn có một đại bộ phận từ đáy biển kéo dài đến, chiếu cho mặt biển lấp lánh giống như tiên cảnh.

Trong một tòa Phù Không sơn đầy quái thạch, cự mộc và thác bay, Siêu Tân Tinh Giang Thánh đang tập trung tinh thần thưởng thức một cuộc đọ sức giữa chiến thú khôi lỗi.

Chính là quyết đấu giữa Lý Diệu và Giang Thiếu Dương ngày hôm qua, Lang Vương đấu Lang Chu.

Giang Thánh mặt không biểu tình, lẳng lặng xem.

Cho dù Lang Vương bị đuôi của Lang Chu cắm vào trong cơ thể cũng không hề nhíu mày.

Cho tới khi Lang Vương bị triệt để dỡ thành những mảnh nhỏ mới xoay người lại, hỏi một nữ tử chưa đến ba mươi tuổi, làn da ngăm đen ở bên cạnh:

- Nếu là ngươi sẽ đối phó với chiến thú khôi lỗi này như thế nào.

Nàng này tên là Nguyên Dã Tuyết, đệ tử chân truyền của Giang Thánh, một trong "Cửu Tinh Liên Hoàn"

Cửu Tinh Liên Hoàn được Giang Thánh bỏ vào rất nhiều tâm huyết, dựa theo tính cách và thiên phú của mỗi người, dùng phương pháp khác nhau tạo ra chín cao thủ thanh niên, ai cũng có kỳ công tuyệt nghệ riêng.

Trong đó, Nguyên Dã Tuyết chính là một luyện khí sư chuyên về chiến thú khôi lỗi, chẳng những am hiểu luyện chế, còn am hiểu điều khiển.

Ở trên chiến trường, một mình nàng ta có thể đồng thời điều khiển mười chiến thú khôi lỗi. Phát huy ra sức chiến đấu rất mạnh, là một chuyên gia chiến thú.

Nguyên Dã Tuyết trầm ngâm một lát, nói:

- Thiếu Dương vẫn xem nhẹ đối thủ, nếu đối phương có thực lực cải tạo mạnh mẽ như vậy, không có lý do gì lại chủ động để lộ ra hai chỗ thiếu hụt lớn như vậy, khẳng định là cạm bẫy!

- Đổi lại là ta sẽ phát động tấn công từ chính diện, chỗ mà giáp của Lang Chu dày nhất! Tuy rằng thiết giáp ở nơi này rất dầy, nhưng quỹ đạo tinh nhãn hình chữ thập chính là nhược điểm trí mạng!

- Thuận theo quỹ đạo của tinh nhãn, xé mở thiết giáp, trực tiếp đánh nổ tinh não điều khiển chính!

- Đương nhiên, cho dù chiến thuật thành công, ta cũng không thể đảm bảo nhất định giành được chiến thắng, Lang Chu này đích xác được cải tạo không tồi, Lý Diệu, rất lợi hại!

Giang Thánh thở dài, nói:

- Danh sư xuất cao đồ, đệ tử duy nhất của Nguyên sư tỷ đương nhiên là lợi hại, nhớ ngày đó ta còn muốn mời chào hắn, lại bị cự tuyệt, thật sự rất đáng tiếc!

Nguyên Dã Tuyết nhướn mày, có chút không phục nói:

- Lão sư, tuy rằng hắn đã biểu hiện ra thực lực mạnh mẽ không hợp với tuổi tác, hơn xa học sinh bình thường. Có điều Đại học Thâm Hải chúng ta nhân tài đông đúc, cao thủ đầy rẫy, người có thể so sánh với hắn cũng không ít mà? Chỉ nói Cửu Tinh Liên Hoàn chúng ta, có ai mà không có thực lực cường đại hơn hắn chứ?

Giang Thánh cười lạnh nói:

- Ta không phải tiếc cho Đại học Thâm Hải, ta là tiếc cho hắn. Một hạt giống tốt có thiên phú như vậy, lại bởi vì xung động và sự tùy hứng nhất thời của mình đã mà hủy đi tiền đồ của bản thân!

- Không sai, hắn có chút thiên phú, có điều ở loại địa phương như Đại Hoang Chiến viện, lại đi lên con đường luyện khí sai lầm, dù có thiên phú thì cũng từ từ mai mốt!

- Thật không hiểu, đôi thầy trò này rốt cuộc là nghĩ gì, đầu tiên là Nguyên sư tỷ, hiện tại lại là Lý Diệu này, Đại học Thâm Hải có hoàn cảnh tốt như vậy lại không chịu gia nhập, cứ muốn đắm mình ở nơi hoang nguyên bão cát đầy trời, quả thực là hai người điên!

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân trầm trọng, Giang Thiếu Dương phong trần mệt mỏi xuất hiện.

- Thiếu Dương!

Nguyên Dã Tuyết nghênh đón.

Nàng ta đã sớm nhận được tin tức, cũng không kinh ngạc về cái đầu trọc của Giang Thiếu Dương, cười nói:

- Nghe nói lần này, ngươi gặp kình địch hiếm có, tuy rằng đã thua nhưng lại có lĩnh ngộ, trong một đêm, tốc độ tay đề thăng 11. 3%?

Giang Thiếu Dương khẽ gật đầu, tiến lên một bước, ánh mắt sáng ngời nhìn thẳng vào Giang Thánh, gọn gàng dứt khoát nói:

- Thúc thúc, ta đã trở thành luyện khí sư đăng kí, tiếp theo nên tu luyện nên như thế nào?

Hai chú cháu này đều là người say mê đạo luyện khí, nói chuyện chính là như vậy, không mang theo chút màu mè nào.

Giang Thánh từ trong tinh não lấy ra một bản kế hoạch dày cộp, lạnh lùng nói:

- Thi trúng đăng kí đăng kí chỉ là một khởi đầu, tiếp theo ta an bài cho ngươi hai mươi bảy hạng mục, ngươi có thể tùy tiện lựa chọn một hoặc là nhiều, dùng thân phận nghiên cứu viên trợ lý, tham dự vào trong đó, chậm rãi tích lũy kinh nghiệm, đề thăng thực lực.

- Có điều, bất kể lựa chọn hạng mục nào đều phải nhận khảo nghiệm của người phụ trách hạng mục này, độ khó rất cao, cho dù ngươi là cháu ruột của ta cũng vậy, chỉ tổ càng khắc nghiệt hơn thôi.

Giang Thiếu Dương nhìn lướt qua bản kế hoạch, mỉm cười.

Hắn từ trong ngực lấy ra một phong thư, trịnh trọng đưa tới.

Giang Thánh tiếp nhận, động dung nói:

- Xin thôi học? Vì sao!

- Bởi vì ta đã nhìn thấy đỉnh phong.

Giang Thiếu Dương bình tĩnh nói:

- Thúc thúc, ta từ nhỏ đã lớn lên ở Đại học Thâm Hải, gặp nhiều cường giả của khoa luyện khí, đi cùng đường với họ, hiện tại ngươi cũng muốn ta đi theo con đường tương tự, chẳng khác nào là chinh phục một ngọn núi cao đã nhìn thấy đỉnh, hoàn toàn không có chút lạc thú và tính khiêu chiến nào.

- Cho nên?

- Cho nên, ta chuẩn bị rời khỏi Đại học Thâm Hải, đi tìm một ngọn núi cao ngất trong mây, không nhìn thấy đỉnh, thậm chí là căn bản không có đỉnh, nối liền trời và biển lớn. Sau đó, chinh phục nó!

- Thiếu Dương, ngươi có phải điên rồi hay không?

Nguyên Dã Tuyết kinh hô:

- Ngươi sao có thể rời khỏi Đại học Thâm Hải? Cửu Tinh Liên Hoàn chúng ta đang chờ mong sự gia nhập của ngươi, ngươi là Đệ Thập Tinh mà mọi người đều biết mà!

Giang Thiếu Dương mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng bóc, gằn từng chữ:

- Nguyên sư tỷ, có một câu, ta đã nén ở trong lòng lâu rồi, cho tới lúc này, cuối cùng cũng có thể nói ra.

- Ta trước giờ luôn không thích danh hiệu 'Đệ Thập Tinh' này, không thích chút nào cả.

- Với người ngoài, có thể được đặt chung một chỗ với Cửu Tinh Liên Hoàn các ngươi tựa hồ là là một chuyện rất vinh quang, nhưng đối với ta mà nói, lại không thích đặt cạnh ai cả, càng không thích làm vì sao mà có cả đống trên trời.

- Ta không phải sao.

Giang Thiếu Dương gõ lên cái đầu trọc của mình, nói khẽ:

- Ta là mặt trời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK