Lý Diệu chỉ cảm thấy sâu trong não vực, có bọt khí màu vàng đậm bị đâm thủng, vô số tin tức phun trào ra, lại trong nháy mắt hóa thành tro tàn màu vàng nhạt, như thiêu thân cháy hết, tan thành mây khói. Hắn giống như đặt mình trong một mảng sương mù mông mông lung lung, ngẫu nhiên chạm đến một số thứ lờ mờ, nhưng đều như là cát chảy từ giữa ngón tay hắn chảy xuống. Hò hét khàn cả giọng hóa thành lẩm bẩm trong gió, ký ức khắc cốt minh tâm biến thành...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.