Giang Đào cảm thấy trước ngực có một cỗ lực lớn ập tới, không ngờ bị Lý Diệu đẩy ra ba bốn bước, tấm Kim Linh Thông tạp cũng được ném lại vào mặt hắn.
Hai mắt Lý Diệu đỏ rực, một cỗ lực lượng quỷ dị từ sâu trong cốt tủy ùa ra, khiến hắn không thể ngăn chặn được xung động, muốn dùng quyền đầu như thiêu như đốt đấm vào miệng Giang Đào.
Giang Đào sửng sốt, không ngờ tên nhà quê này lại không nể mặt mình như vậy, dám đẩy hắn.
Mà mình... Không ngờ thật sự bị hắn đẩy ra!
Linh căn giác tỉnh là hiện tượng thần bí nhất của Tu Chân giới, trạng thái của mỗi một người tu chân khi linh căn giác tỉnh cũng sẽ khác nhau, mà Giang Đào là người tu chân loại hình sáng tạo thuần túy, khi căn giác tỉnh thì căn bản không có phản ứng đau đớn như vậy.
Hắn nằm mơ cũng không ngờ, Lý Diệu đang ở ranh giới giác tỉnh.
Chỉ cần thêm một chút kích thích, một chút kích thích nho nhỏ là có thể...
Giang Đào giận tím mặt, bước tới trước mặt Lý Diệu, nắm cổ áo hắn, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Ta có hảo ý kết giao với ngươi, ngươi không ngờ lại làm nhục ta như vậy, quả thực là nể mặt mà không biết điều!"
"Sao, ngươi có phải cho rằng bảy tên ngu ngốc đó đều là anh hùng, còn ta thì là hạng nhát gan không? Vậy thì sao? Hiện tại ta còn sống, có thể hưởng thụ nhân sinh tốt đẹp, mà bảy tên ngu ngốc đó thì lại đã chết tới ngay cả một mẩu xương cũng không còn!"
"Ngu ngốc?"
Sâu trong đôi mắt đang hừng hực khí thế của Lý Diệu hiện ra từng gợn sóng.
Giang Đào cười gằn:
"Rõ ràng là người tu chân thực lực cường đại, nhưng lại đi chết vì một đám người thường bé nhỏ không đáng kể, không phải ngu ngốc thì là gì?"
"Nói với ngươi nhé, tiểu tử ngốc. Nơi này là đất hoang, số lượng người tu chân so với đất liền thì nhiều hơn rất nhiều, lúc ấy trên xe ít nhất còn có mười tên người tu chân, bọn họ đều giống như ta, đưa ra lựa chọn sáng suốt nhất."
"Chúng ta là đồ hèn ư?? Đương nhiên không phải! Chúng ta đây gọi là giữ lại thực lực hòng chờ thời cơ, quân tử báo thù, mười năm không muộn!"
"Chỉ có bảy tên ngu ngốc này mới đi đứng ra lấy cứng đối cứng với thú triều!"
"Còn 'máu tươi của cường giả nên đổ vì kẻ yếu', ha ha ha ha, thời buổi gì rồi mà còn nói những lời rắm chó này, quả thực là buồn cười đến rụng răng!"
"Tóm lại ngươi nghe rõ cho ta, ta là người tu chân Luyện Khí kỳ tầng thứ ba, còn là con cháu của Giang gia, lực lượng của ta là thứ mà ngươi căn bản không thể tưởng tượng. Chỉ cần ngươi dám nói ra nửa chữ, ta sẽ nghiền chết ngươi như nghiền chết một con kiến, nghiền, chết, ngươi, đồ, nhà, quê, ngươi, nghe, rõ, chưa?"
Không.
Lý Diệu chẳng nghe thấy gì.
Chỉ nghe thấy sâu trong não, có một sợi dây đàn căng cứng đã lâu giờ đứt phựt, phát ra tiếng vang dư âm lượn lờ.
"Dừng!"
Giống như là một xiềng xích giam cầm thần hồn bị kéo nát, đập lớn ngăn cản hồng thủy hoàn toàn sụp đổ, lực lượng mênh mông mãnh liệt từ chỗ sâu nhất trong não điên cuồng phun ra, trải qua sự tăng phúc của Tùng Quả thể, được phóng đại mấy chục lần, đánh ra khỏi mi tâm.
Một ngọn lửa máu bốc lên cao!
Trong nháy mắt, trước mắt Lý Diệu là một mảng màu đỏ, toàn bộ thế giới đều bị nhuộm thành màu đỏ. Bên tai truyền đến tiếng nổ như núi gào biển động, giống như hàng tỉ viên bom tinh thạch đồng thời nổ tung, khiến cho hắn bay đến một tân thế giới vô cùng tuyệt vời!
Lý Diệu hoàn toàn mất đi năng lực suy nghĩ, thiết quyền đói khát khó chịu hóa thành một con hung thú rít gào, trước khi đầu óc hắn hạ chỉ lệnh đã chạy như điên ra ngoài.
"Tách tách!"
Giống như tiếng dưa hấu nứt toác, sau đó là một tiếng hét thảm thê lương.
Giống như là tiếng kèn tiến công vang tận mây xanh, khiến một giọt máu tươi cuối cùng của Lý Diệu cũng trở nên sôi trào.
Quyền đầu còn lại của hắn cũng hóa thành hung thú, không tự chủ được mà nắm chặt lại rồi giơ lên, lui về phía sau, đánh ra!
Tiếp theo thì... Không biết gì nữa.
...
Không biết qua bao lâu, Lý Diệu mở bừng mắt, đầu óc trống rỗng, phát hiện mình đang ở trong một lều chữa bệnh nho nhỏ.
Nửa thân người được ngâm trong thuốc chữa bệnh màu xanh nhạt, dinh dính nhưng vô cùng thoải mái.
Có điều toàn thân hắn vô cùng đau nhức, giống như bị một đoàn tàu tinh quỹ chẹt qua hơn mười lần.
Nhưng khiến hắn kinh ngạc nhất là...
"Màu sắc? Nhiều màu sắc thế?"
Lý Diệu chớp mắt, có chút mê mang quan sát bốn phía.
Hắn phát hiện toàn bộ thế giới đều trở nên nên khác với lúc chưa hôn mê, màu sắc vô cùng rực rỡ, có thêm mấy trăm loại màu sắc mà hắn không thể gọi tên.
Hơn nữa trong không khí còn lơ lửng rất nhiều điểm sáng nhỏ với màu sắc sặc sỡ.
Loại trạng thái quỷ dị này căn bản không thể dùng ngôn từ để miêu tả.
Giống như là một người bị bệnh mù màu bẩm sinh, chỉ có thể nhìn thấy hai màu trắng đen, trong nháy mắt lại có thị giác của người bình thường. Khi đỏ xanh hồng vàng tím... vô số màu sắc lọt vào trong mắt hắn, loại rung động không gì sánh bằng này được phóng đại một trăm lần, cho dù là Lý Diệu lúc này cảm nhận được sự phấn khích!
Hơn nữa Lý Diệu phát hiện không chỉ là tất cả vật thể chung quanh đều chiếu ra hào quang sáng hơn bình thường gấp trăm lần, ngay cả trên người hắn cũng lờ mờ tỏa ra từng đạo quang diễm giống như cầu vồng.
Trán hắn, vị trí trên my tâm sinh ra ba sợi "linh ti" vừa nhỏ vừa dài, nhẹ nhàng lay động theo sự hô hấp của hắn.
Khi trong không khí có mấy điểm sáng nhỏ chậm rãi trôi tới, "linh ti" bỗng nhiên vươn ra, hút lấy một điểm sáng nhỏ.
Giống như là là rắn dài nuốt trứng chim, điểm sáng thuận theo linh ti bị hút vào trong đầu, trải qua sự chuyển hóa của Tùng Quả thể, biến thành một cỗ năng lượng vô cùng mát rượi, đưa vào tứ chi bách hải, khiến cả người hắn thư thái tới cực điểm.
"Cái này là gì?”
Lý Diệu vươn tay ra tóm, nhưng lại trực tiếp xuyên qua linh ti, căn bản không đụng vào được bất kỳ thứ gì.
Lấy ngón tay day day mi tâm, cũng không cảm thấy bên trong có gì khác thường.
Thần hồn của hắn lại có thể cảm giác được rõ ràng, trong não hắn sinh ra một khí quan hoàn toàn mới, một khí quan từ Tùng Quả thể tiến hóa thành, chính là khí quan này đang thao túng linh ti.
Tâm niệm Lý Diệu khẽ động, ba sợi linh ti múa loạn, rất nhanh liền cắn nuốt mấy chục điểm sáng nhỏ, tất cả đều được hút vào trong não, tẩm bổ cho thần hồn và khí lực.
Điểm sáng ở xung quanh thấy vậy đều né tránh, tốc độ bồng bềnh cũng trở nên nhanh hơn rất nhiều, giống như là sinh vật phù du sợ hãi trong hải dương.
"Nếu linh ti có thể dài hơn chút, nhiều hơn chút thì tốt biết mấy!" Lý Diệu thầm nghĩ.
Suy nghĩ này vừa hiện lên trong đầu thì đầu liền đau nhói, lực lượng chất chứa trong thần hồn cuồn cuộn không ngừng được đưa vào khí quan mới do Tùng Quả thể hình thành.
Chẳng những ba sợi linh ti trở nên dài hơn, mà còn xuất hiện sợi linh ti thứ tư ngắn hơn một chút, hơn nữa tốc độ khua múa của linh ti cũng nhanh hơn rất nhiều.
Thoát cái liền bắt giữ đến hơn trăm điểm sáng.
"Lợi hại như vậy à? Nếu lập tức mọc thêm hơn trăm sợi linh ti, chẳng phải là có thể quét sạch tất cả những điểm sáng này sao?"
Lý Diệu rất là hưng phấn.
Nhưng lần này, khí quan mới do Tùng Quả thể tiến hóa thành không đáp lại lời kêu gọi của hắn, ngược lại từ sâu trong đầu truyền đến cảnh cáo, khiến hắn trở nên tỉnh táo lại.
Yêu cầu này là quá đáng, vượt xa phạm vi năng lực của hắn. Trừ phi hắn nguyện ý làm cạn kiệt sinh mệnh, nếu không thì không thể trong một chốc là làm được.
"Xem ra sự sinh trưởng của linh ti cũng có cực hạn, phải làm từng bước, từ từ sinh trưởng, không thể một lần là xong."
Lý Diệu từ trong khoang thuyền chữa bệnh gian nan ngồi dậy, tò mò quan sát tân thế giới xa lạ.
Hắn phát hiện, khi hắn nhắm mắt lại, vẫn có thể cảm giác được thế giới sang vô cùng, hơn nữa trở nên rõ ràng hơn.
"Chẳng lẽ, khí quan mới do Tùng Quả thể tiến hóa thành còn có thể trực tiếp cảm giác thế giới?"
Lý Diệu dứt khoát dùng hai tay che mắt lại, tập trung thần niệm ở trước đầu, xem xét chung quanh.
"Ồ?"
Lý Diệu rất nhanh phát hiện, ở đối diện hắn còn có một khoang thuyền chữa bệnh nữa, bên trong cũng có một người bị thương đang nằm.
Trên người người này tỏa ra "hào quang", so với hắn thì mạnh hơn gấp trăm lần!
Hào quang quanh người Lý Diệu vẫn chưa định hình, như ngọn nến trước gió, theo gió lay động, không chừng phun ra nuốt vào, có cảm giác tùy thời sẽ tắt.
Mà hào quang quanh người người này lại như là nước sông lưu động. Hình thành một chiến giáp lấp lánh, bọc kín cả người hắn.
Hơn nữa, chỗ trán Lý Diệu chỉ có bốn sợi linh ti, dựa vào linh ti múa lượn để cắn nuốt những điểm sáng phù du.
Linh ti trên trán người này chẳng những nhiều hơn mà còn tráng kiện hơn. Hơn nữa còn đan vào nhau thành một vòng xoáy cực lớn, sinh ra lực hút cường đại, hút vào những điểm sáng phù du.
Không cần tốn nhiều sức, hiệu suất vẫn cao hơn Lý Diệu gấp trăm lần.
"Kết cấu của vòng xoáy linh ti này huyền diệu quá!"
Lý Diệu thầm khen một tiếng, đang muốn cẩn thận nghiên cứu một chút thì từ trên người người bị thương bỗng nhiên phóng tới một chùm tia sáng chói mắt, khiến đầu óc Lý Diệu đau đớn.
Khi nhìn lại thì trên người người bị thương đã là một mảng đen sì, không nhìn thấy ánh sáng gì nữa.
"Tiểu huynh đệ, tùy tiện dò xét bí pháp tu luyện của người khác là chuyện kiêng kị nhất trong Tu Chân giới, niệm tình ngươi vừa trở thành người tu chân, lão tử không so đo với ngươi. Có điều ra ngoài thì không nên lén quét tới quét lui trên người người tu chân khác như vậy nhé!"
Một thanh âm hào phóng cười nói.
Lý Diệu ngây ra, trợn mắt nhìn, trong khoang thuyền chữa bệnh đối diện một tráng hán mặt mày xấu xí, to lớn thô ráp đang ngồi dậy, râu quai nón dựng đứng, quả thực như là giương cung bạt kiếm.
Mặt Lý Diệu đỏ lên đang muốn xin lỗi thì ba chữ trong lời nói của đối phương lại khiến hắn sững sờ, rồi lập tức mừng rỡ như điên, nhảy dựng lên trong khoang thuyền chữa bệnh.
"Người tu chân? Đúng vậy, đúng vậy, Tùng Quả thể của ta đã tiến hóa thành linh căn, linh căn của ta đã giác tỉnh, ta là người tu chân rồi!"
Lý Diệu hét lớn một tiếng, quyền phải vung lên, trong không khí hiện ra sóng gợn liên tiếp, khuếch tán ra ngoài, mãi lâu sau vẫn còn.
Lưu lạc thiên nam hải bắc ba tháng, thủy chung vẫn không tìm được cơ duyên đột phá, không ngờ ở trên đoàn tàu bắc hành thấy được một màn khẳng khái vì nghĩa, huyết chiến tới cùng của đám tiền bối Đinh Dẫn, lại bị Giang Đào chọc giận, huyết mạch sôi sục, thần hồn nổ mạnh, linh căn giác tỉnh!
Từ lúc này trở đi, hắn đã không còn là người thường, cũng không còn là kẻ yếu.
Thấy được cảnh tượng kinh tâm động phách như tối hôm qua, hắn không bao giờ cần người khác bảo hộ nữa.
Hắn có thể giống như Đinh Dẫn, Vệ Thanh Thanh, quan quân, kề vai chiến đấu, huyết chiến tới cùng!
Tráng hán cười hì hì nhìn Lý Diệu, chờ hắ bình tĩnh lại một chút mới chậm rãi nói: "Ta tên là Quan Hùng, người tu luyện Trúc Cơ kỳ của Sơn Hải phái, ở đất hoang, mọi người đều thích gọi liền là Sơn Hải Quan Hùng!"
"Sơn Hải phái, Quan Hùng?"
Lý Diệu lập tức nhớ ra, sau khi bảy người tu chân hy sinh, có một người tu chân không ngại vạn dặm xa xôi lao tới, dùng sức của bản thân ngăn cản giữa đoàn tàu tinh quỹ và thú triều, vung Quang Diễm Trảm Hạm đao, vô cùng dũng cảm lao về phía cự nhân yêu tộc.
Chính là đại hán hào phóng râu quai nóng trước mắt này, Sơn Hải Quan Hùng!
"Hùng ca, ngươi không chết à? Thật tốt quá!"
Lý Diệu thể hiện ra sự cao hứng từ sâu trong đáy lòng, đây thật sự là tin tức tốt bất ngờ.