Mục lục
Tu Chân Tứ Vạn Niên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hùng Tông Siêu giới thiệu xong tình hình chiến đấu đại khái, lại nói:

"Rất nhanh sẽ tiến vào chiến trường, ta thấy không ít người đều mình mang theo đao kiếm, nếu mọi người có cần gì thì cứ chọn lựa trong kho vũ khí của chiến hạm vận tải, chỗ chúng ta pháp bảo cận chiến không nhiều lắm, nhưng các loại súng ống vẫn rất đầy đủ, các vị có thể tùy tiện sử dụng!"

Lý Diệu động lòng.

Hắn luyện chế đều là pháp bảo cận chiến, kiếm một khẩu súng phòng thân cũng không tồi.

Đang muốn đứng lên thì thấy bạn học khác không hề động đậy, không khỏi ngây ra, nhỏ giọng hỏi Đinh Linh Đang ở bên cạnh:

"Tiểu Linh tỷ, vì sao mọi người không đi lấy súng?"

Đinh Linh Đang mỉm cười, nói:

"So với người luyện thể truyền thống và kiếm tu đều không thích sử dụng súng ống, đây cũng không phải là chúng ta bảo thủ, mà là vì súng ống tồn tại rất nhiều chỗ thiếu hụt."

Từ lúc loại pháp bảo tầm xa như súng ống xuất hiện tới nay, súng ống và đao kiếm, ưu khuyết của hai loại pháp bảo một xa một gần vẫn là tiêu điểm tranh luận của Tu Chân giới.

Ưu thế của súng ống rất rõ ràng, tầm bắn xa, hỏa lực mạnh, sử dụng hộp tinh nguyên làm nguồn phát năng lượng, không cần tiêu hao linh năng của người sử dụng, một số súng ống cấp thấp ngay cả người thường cũng có thể sử dụng.

Nhưng thế yếu cũng rất rõ ràng, bất kể là đạn từ hộp tinh nguyên hay là tinh thạch tạo thành đều nặng tới dọa người, một khẩu Lôi Hỏa Bạo Thỉ thương chính là phải lắp mười mấy hộp tinh nguyên, lại thêm mấy dây đạn, cộng lại phải tới cả hơn một trăm cân.

Đối với người thường mà nói, vác nặng như vậy đi lại trong đất hoang thường lui tới ẩn hiện, mấy ngày thậm chí là hơn mười ngày, thật sự là chuyện chết người.

Mà người tu chân, động chút là từ mấy giây từ 0 gia tốc tới mấy trăm mã, thậm chí tiếp cận vận tốc âm thanh, một hơi liên tục đổi hướng mấy chục lần giữa không trung để né tránh công kích của yêu thú, những cái này đều là bắt buộc.

Mang thêm một kg, trong di động cao tốc sẽ chậm đi 1 giây, trong chiến đấu phải bớt đổi hướng mấy lần, rất có khả năng sẽ bị yêu thú đánh trúng!

Lúc giữa sống và chết, trong đối kháng dài lâu với nhân loại, yêu thú cũng tiến hóa. Không ít yêu thú cấp cao quanh người đều mặc giáp xác kiên cố, chỗ yếu hại trong những đường nối của giáp xác được giấu rất kín, ở ngoài mấy ngàn thước rất khó đánh trúng, phải tới gần trong một trăm thước mới có thể tạo thành vết thương trí mạng.

Nhưng đã đến trong một trăm thước rồi, Đối với người tu chân mà nói thì sử dụng súng ống hay sử dụng đao kiếm kỳ thật chẳng khác gì nhau.

"Đại bộ phận trong Quân Liên Bang là người thường, lại là tác chiến tập đoàn, không phải lo tới vấn đề hậu cần tiếp tế. Cho nên súng ống là chủ lưu."

"Sư sinh của Đại Hoang Chiến viện chúng ta đều am hiểu cận chiến, chưa được huấn luyện súng ống nghiêm chỉnh."

"Hơn nữa chúng ta quen tác chiến theo tiểu đội, hậu cần tiếp tế đều phải tự mang, động chút là liệp sát cả mười ngày nửa tháng, mỗi một đồ tiếp tế mang theo đều phải tính toán kỹ càng."

"Chúng ta trang bị súng ống, không đủ để tạo thành vết thương trí mạng cho yêu thú. Ngược lại sẽ trở thành trói buộc, ảnh hưởng tới tốc độ và sự nhanh nhẹn của chúng ta!"

"Có điều ở Tu Chân giới, cũng có 'Thương tu' đối lại với kiếm tu. Chuyên môn tu luyện 'Thương đấu thuật', thương tu cường đại có thể ở ngoài mấy ngàn thước chính xác bắn trúng khe hở giữa giáp xác của yêu thú, một súng nát đầu!"

"Học viện quân sự số một Liên Bang am hiểu bồi dưỡng thương tu, súng ống ở trong tay bọn họ mới có ý nghĩa."

Đinh Linh Đang nói xong, nghĩ một chút rồi lại nói:

"Có điều đối với ngươi mà nói, kiếm một khẩu súng để phòng thân cũng tốt. Dù sao khí lực của ngươi lớn như vậy, hơn nữa không chính thức học cận chiến. Đao kiếm và súng ống đối với ngươi mà nói là như nhau, dùng súng có thể đứng xa hơn, cũng an toàn hơn."

Lý Diệu thấy cũng đúng, hắn trừ một trăm lẻ tám Phi Phong Chùy pháp ra thì vẫn chưa từng học một thuật công kích nghiêm chỉnh nào.

Mà một trăm lẻ tám Thủ Phi Phong Chùy pháp này cũng không phải là thuật công kích chân chính, mà là dùng để xây dựng căn bản rèn sắt, cũng giống như thiên chuy bách luyện, đều là để rèn luyện gân cốt, rèn luyện khí lực.

Khổ tu ở Lan Tinh Hải, cái được nâng cao cũng là lực lượng và tốc độ, khiến hắn có thể đỡ được công kích Đinh Linh Đang trong thời gian dài hơn.

Cho tới bây giờ, hắn có thân thể cứng như sắt và lực lượng kinh người, nhưng lại ngay cả một môn đao pháp, kiếm thuật cao minh cũng không biết.

Nếu có súng, chỉ cần nhấn cò một phát là đạn bắn ra rồi, cái này thì hắn làm được.

Nghĩ đến đây, Lý Diệu đứng dậy, nói với Hùng Tông Siêu một tiếng rồi đi tới kho súng.

Các học sinh ở hai bên đường đầu tiên là ngây ra, không rõ vì sao lại có người đi lấy súng.

Mọi người không phải gà mờ, vẫn biết thường thức cơ bản, đối với những tu sĩ cận chiến như bọn họ mà nói, súng ống chỉ tổ làm ảnh hưởng tới tốc độ, căn bản không phát huy ra được uy lực gì.

Có điều khi bọn họ phát hiện người muốn đi lấy súng là Lý Diệu thì trong mắt đều lộ ra vẻ thoải mái, không ít người còn gật đầu:

"Bạn học Lý Diệu, ngươi nên đi lấy mấy khẩu súng mà phòng thân, tuy nói chúng ta đều sẽ tận lực bảo hộ ngươi, nhưng chiến đấu trên đường phố, tất cả tình hình đều có thể phát sinh, bản thân ngươi cũng nên tự chuẩn bị!"

"Đúng vậy, nghe nói thân thủ của của ngươi rất không tồi, có điều dù sao không phải là chuyên ngành, ở trên chiến trường ngươi xem như là nhân viên phụ trợ, trốn sau lưng chúng ta, thình lình bắn mấy phát, giúp chúng ta kiềm chế yêu thú, rất tốt!"

Mọi người đều rất nhiệt tình, không bởi vì Lý Diệu "Thực lực không đủ" mà kỳ thị hắn.

Vốn là, thuật nghiệp có chuyên công, người ta là tân sinh của khoa luyện khí, sức chiến đấu không bằng học sinh khoa đấu võ cũng là rất bình thường.

Người ta có tấm lòng này, liều mạng bất chấp nguy hiểm kề vai chiến đấu với mọi người đã tốt lắm rồi.

Lý Diệu vừa tiến vào kho súng thì lập tức bị mấy trăm loại súng ống kinh điển đựng trên giá súng khiến cho rung động.

Làm một người mê pháp bảo, hắn đối với súng ống đương nhiên là có sự cuồng nhiệt rất lớn, tuyệt không thua gì pháp bảo như đao kiếm.

Có điều trong cuộc sống hằng ngày, pháp bảo loại đao kiếm khá là dễ kiếm, mà không ít súng ống uy lực cực lớn đều bị quản chế, cần phải có tư cách nhất định mới được trang bị.

Trước kia hắn chỉ là một con sâu rác nho nhỏ, nhiều nhất chỉ có thể tiếp xúc với súng ống thông dụng như Lôi Hỏa Bạo Thỉ thương.

Trong mắt Lý Diệu lập tức phóng ra quang mang tham lam, nhìn trái sờ phải, còn thiếu mỗi nước chảy nước dãi, lao lên lấy mấy khẩu.

Hùng Tông Siêu cười hiểu ý, thân là một quân nhân, đối với người cùng yêu thích súng ống, luôn sẽ có một loại cảm giác thân thiết.

Hắn hào phóng nói:

"Tiểu sư đệ, ngươi là luyện khí sư, không lực công kích, đến nội thành hội rất nguy hiểm, nên chọn một khẩu súng cường hãn chút, tất cả vũ khí ở đây ngươi cứ thoải mái mà chọn. Thích cái nào thì ta sẽ thông qua ngọc giản, truyền thần niệm về phương pháp thao tác cho ngươi, trong ba phút là có thể nắm được thao tác cơ bản nhất."

Lý Diệu gật đầu, có chút đầu váng mắt hoa.

Cho tới khi tầm mắt lướt qua một con cự thú kim loại ở góc sáng thì không dứt ra được, nuốt nước miếng đi tới.

Sau năm phút đồng hồ.

Hai người mạnh nhất trong tân sinh năm nhất, Triệu Thiên Trùng và Lỗ Thiết Sơn ngồi cạnh nhau châu đầu ghé tai.

Chủ đề Thảo luận chính là Lý Diệu.

Từ ngày cuối cùng Lý Diệu nghịch chuyển thần kỳ, Liên tục đuổi theo bốn đại cao thủ của Tiềm Long các, cướp lấy vị trí số một trên Tân Nhân bảng, hai người đã coi Lý Diệu là đối thủ cạnh tranh lớn nhất.

Vốn hai người dựa vào khoa đấu võ có nhiều bài chuyên ngành, có ưu thế học phân cao hơn, ở học kỳ trước điên cuồng tu luyện. Mấy lần học phân đã vượt qua Lý Diệu.

Có điều vào mấy ngày cuối cùng Lý Diệu thành công cải tiến ra lò luyện khí Thái A nhất hình, giành được học bổng, đạt được phần thưởng ba ngàn học phân, lập tức đẩy bọn họ ra xa.

Hai người vừa khiếp sợ vừa bất lực, vốn là kỳ nghỉ đông còn định về nhà đón năm mới, nhưng bị lần kích thích này làm cho ngay cả nhà cũng không về, ngày đêm đều tu luyện điên cuồng.

Vất vả lắm đợi được một cơ hội kiếm học phân, không ngờ Lý Diệu cũng tới!

"Có điều. Hắn là luyện khí sư, xem như là nhân viên tác chiến phụ trợ, ở trong chiến đấu nhiều nhất chỉ tu sửa pháp bảo. Muốn đạt được cao phân, chỉ sợ là không dễ dàng gì!"

Lỗ Thiết Sơn có chút do dự nói.

"Chưa chắc, người này chính là kẻ điên, bị ép quá thì việc điên cuồng gì cũng làm ra được, nói không chừng có thể mang đến 'Kinh hỉ' gì đó cho chúng ta!"

Triệu Thiên Trùng mặt không biểu tình nói.

Lý Diệu cất bước nặng nề đi ra.

Không ít người nhìn hắn, lập tức ngây ngốc.

Lỗ Thiết Sơn thì mắt như lồi ra, kêu lên Thất thanh:

"Đây là cái gì thế!"

Hai tay Lý Diệu ôm một hỏa khí so với đùi hắn còn to hơn, súng xoay sáu nòng, bên trên còn khắc phù văn huyền ảo phức tạp, khảm đầy tinh thạch màu đỏ thẫm. Giống như là một thân cây đang hừng hực bốc cháy.

Thế vẫn chưa hết, trên người Lý Diệu còn quấn mấy dây đạn, mỗi một viên đạn cũng phải to bằng nắm tay trẻ con, trên đầu đạn khảm tinh thạch, trên vỏ đạn còn đầy phù trận, đều là đạn nổ linh năng.

Cả bộ trang bị cộng lại ít nhất cũng phải hơn một ngàn cân, người bình thường đừng nói là vác đi khắp nơi, nhấc lên thôi cũng bị đè chết rồi!

"Pháo oanh kích xoay sáu nòng! Đây là trang bị lắp lên chiến xa mà, hắn không ngờ lại khiêng được?" Có người kinh hô.

Lý Diệu rung rung dây đạn, phát ra tiếng vang "Rầm rầm", nghênh ngang bước về chỗ ngồi, trong lòng thầm kêu đã quá.

Pháo oanh kích xoay sáu nòng này vô cùng uy mãnh, có thể phát huy ra hoàn toàn lực lượng của hắn, quả thực là đặc biệt chế tạo riêng chô hắn.

So với nó, Lôi Hỏa Bạo Thỉ thương gì đó đều là ruồi muỗi, đây mới là vũ khí nam nhân nên dùng!

Lỗ Thiết Sơn thật sự không thể nhịn được nữa, cản trước mặt hắn:

"Bạn học Lý Diệu, ngươi chọn cái này..."

Lý Diệu nhướn mày: "Có vấn đề gì à?"

Lỗ Thiết Sơn kêu lên: "Đương nhiên là có vấn đề! Không nói đến vũ khí này cộng với đống dây đeo đạn rốt cuộc là nặng bao nhiêu, ai cũng biết khí lực của ngươi lớn, khiêng được nặng, nhưng ngươi có nghĩ tới sức giật của nó không? Loại vũ khí hạng nặng này có sức giật kinh người, sức giật mỗi lần oanh kích sinh ra tương đương với một người tu chân Luyện Khí ký tầng thứ ba đấm một quyền vào ngực ngươi, ngươi làm sao chịu được?"

Hắn bỗng nhiên lui về phía sau một bước, một quyền đấm vào ngực Lý Diệu.

Lý Diệu ngây ra.

Hắn đã quen đối luyện với người tu chân Trúc Cơ kỳ như Đinh Linh Đang, một quyền này của Lỗ Thiết Sơn đối với hắn mà nói thì là quá chậm, quả thực như là một lão già một trăm tám mươi tuổi đánh ra, hắn có mấy trăm loại phương pháp có thể tránh được.

Có điều Lỗ Thiết Sơn dường như không có ác ý, một quyền này chỉ vươn ra, cách ngực hắn 22.87 milimet.

Lý Diệu chớp mắt, không nhúc nhích, trơ mắt nhìn Lỗ Thiết Sơn chậm rãi đánh ra một quyền rồi từ từ thu lại.

"Có ý gì?" Lý Diệu ngơ ngác không hiểu.

Lỗ Thiết Sơn cao giọng nói:

"Ta vừa rồi là dùng thực lực của Luyện Khí ký tầng thứ ba, đánh ra một quyền nhanh như tia chớp, ngươi đừng nói là phản ứng kịp, ngay cả nhìn cũng không nhìn kịp! Nếu ngươi dùng pháo oanh kích xoay sáu nòng để khai hỏa, tương đương với trong một giây sẽ có mấy chục quyền nặng như vậy đánh lên người ngươi, ngươi còn không hộc máu ra à?"

Lý Diệu bừng tỉnh, giờ mới hiểu là hắn có hảo ý, không khỏi có chút xấu hổ.

Nếu hiện tại nói mình nhìn rõ quyền đầu của hắn, có mấy trăm loại phương pháp để tránh và giảm bớt lực, hơn nữa cho dù là bị đánh lên người cũng chẳng sao, liệu... có quá kiêu ngạo không?

Nghĩ nghĩ, Lý Diệu nói:

"Cám ơn lời nhắc nhở của ngươi, bạn học Lỗ Thiết Sơn, ta sẽ cẩn thận."

Nói xong, đi đến vị trí rồi ngồi xuống, ôm pháo oanh kích xoay sáu nòng, vui mừng rạo rực lau chùi.

"Ngươi!"

Lỗ Thiết Sơn thấy hắn không nghe khuyên bảo, tức giận giậm chân bình bịch.

"Bỏ đi!"

Triệu Thiên Trùng cản hắn lại, nói nhỏ, "Người mới đều là như vậy, còn tưởng rằng súng ống càng lớn thì càng lợi hại, chờ hắn mấy lần ăn phải quả đắng rồi sẽ hiểu ra thôi."

"Mấy lần? Một lần đã vỡ hết xương cốt rồi, còn bắt chúng ta phải cứu hắn, đúng là vướng bận mà!"

Lỗ Thiết Sơn có chút bực tức.

Nhìn Lý Diệu chọn súng đã biết ngay là một con gà.

Kinh nghiệm thực chiến của hắn và Triệu Thiên Trùng đều phong phú, trong thực chiến ghét nhất là loại đồng đội gà mờ không biết tình huống ở, mỗi lần đều sẽ trở thành liên lụy trong đội ngũ.

Lý Diệu cẩn thận lau chùi, làm quen với kết cấu của súng, thuận miệng hỏi:

"Tiểu Linh tỷ, một kích toàn lực của người tu chân Luyện Khí ký tầng thứ ba đại khái tương đương với với mấy thành lực lượng mà ngươi bình thường đánh ta?"

Đinh Linh Đang suy nghĩ một chút rồi nói:

"Không tính được, nhiều nhất là một phần mấy chục, sao thế?"

"À, không sao."

Lý Diệu sờ sờ mũi, tiếp tục lau súng.

Đúng lúc này, phía dưới chiến hạm vận tải Lôi Điểu truyền đến tiếng rầm, giống như bị sóng to đánh trúng, đột nhiên rung lắc.

Bọn họ đã tới vùng trời phía trên thành phố Thanh Trạch, phía trước chính là chiến trường!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK