Mục lục
Tu Chân Tứ Vạn Niên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đang lúc hơn trăm "Tiềm long" đều bị biểu hiện kinh người của Lý Diệu khiến cho chấn động thì Lý Diệu cũng đang đổ mồ hôi lạnh, tâm lý bất ổn.

Hắn đang ở trong Đại Hoang Chiến võng tiến hành môn thi cuối cùng.

Hắn toát mồ hôi lạnh không phải vì độ khó của môn thi quá cao mà là quá đơn giản.

Môn thi này của hắn là luận hiệp nghĩa.

Nghe thì chỉ là một chương trình học vớ vẩn vô dụng, chỉ cần hô lên mấy khẩu hiệu như: “Chúng ta đều là danh môn chính phái, gặp chuyện bất bình đương nhiên phải rút dao tương trợ", "Máu tươi của cường giả nên chảy vì kẻ yếu", Tà ma ngoại đạo là phải tru diệt" là có thể vượt qua.

Hơn nữa trong sách giáo khoa cũng đúng là viết như vậy.

Ngay cả tiến hành một nửa cuộc thi cũng đều là nội dung như vậy, hoàn toàn là tặng học phân.

Nhưng xác suất đạt tiêu chuẩn của môn này lại chỉ có 32%!

Chỉ có 32% xác suất đạt tiêu chuẩn?

Lý Diệu vừa trả lời vừa nghĩ thật nhanh trong đầu.

Cũng may thời gian còn lại rất nhiều, hắn có thể từ từ nghĩ đáp án.

Chủ trì môn thi luận hiệp nghĩa này là một người tu chân trung niên mày kiếm mắt sáng, chính nghĩa lẫm nhiên, cũng là từ vô số đạo thần niệm ngưng kết mà thành, vừa nhìn đã biết là tạo hình đại hiệp tiêu chuẩn nhất, đặc biệt là loại mỗi đêm trước khi ngủ phải trảm sát vài ba tên tà ma ngoại đạo mới có thể ngủ ngon.

Hắn giống như vô cùng hài lòng với những câu trả lời trước của Lý Diệu, liên tục gật đầu, tổng kết: "Tốt, ngươi nói rất hay, người trong chính đạo chúng ta sở dĩ phải trừ bạo giúp kẻ yếu, giữ gìn chính nghĩa, chính là bởi vì chúng ta hiệp can nghĩa đảm, có một bầu nhiệt huyết, phải không?"

Lý Diệu đang muốn gật đầu thì trong lòng bỗng nhiên hoảng hốt, thốt lên: "Đây chỉ là một trong đó thôi!"

"Hả?"

Vị "Đại hiệp" này rất kinh ngạc: "Vậy còn gì nữa?"

"Chúng ta sở dĩ phải trừ bạo giúp kẻ yếu, duy hộ chính nghĩa, thậm chí không tiếc trả giá sinh mệnh, là để chủ trì chính nghĩa có lợi đối với chúng ta!"

Lý Diệu trả lời rất nhanh.

"Có lợi ích gì?" Trong mắt đại hiệp chợt lóe tinh quang, truy hỏi.

"Cái gì là chính nghĩa? Theo ta, chính nghĩa chính là trật tự xã hội, là pháp tắc văn minh! Mà ở dưới trật tự xã hội hiện hữu, người tu chân chúng ta đều là người được lợi, hưởng thụ lợi ích lớn nhất mà trật tự này mang đến, đương nhiên là phải giữ gìn nó!"

"Người được lợi? Giải thích một chút đi!"

Đại hiệp thôi cười, mặt không biểu tình, giống như có chút bất mãn đối với cách nói không nói chuyện chính tà, chỉ nói lợi ích của Lý Diệu.

Lý Diệu đã nói ra một câu, chính là là tên đã trên dây không thể không phát, hắn kiên trì nói tiếp:

" Trong trật tự xã hội mà Tinh Diệu Liên Bang hiện tại đang vận hành, người tu chân chúng ta là tinh anh của các ngành các nghề. Bất kể là danh dự, địa vị hay là thu nhập đều cao hơn so với người bình thường. Hơn nữa người thường tôn kính chúng ta, khát vọng trở thành người tu chân, từ xưa đến nay, đây là trật tự xã hội thích hợp với người tu chân nhất, bất kể là ai muốn phá bỏ trật tự xã hội này, chúng ta đương nhiên không thể để hắn thành công. Phải coi hắn là tà ma ngoại đạo để trảm sát, đây là chính nghĩa!"

"Tu Chân giới cổ đại bốn vạn năm trước, địa vị của chúng ta cũng cao thượng, được người ta tôn kính, nhưng không nghe nói có bao nhiêu cổ tu hành hiệp trượng nghĩa, hy sinh cho kẻ yếu!" Đại hiệp cười lạnh.

"Không. Người thường của Tu Chân giới Cổ đại chỉ sợ hãi người tu chân, chứ không hề tôn kính, huống chi người tu chân của thế giới cổ tu không thoải mái được như hiện đại."

Lý Diệu lấy hết dũng khí, lớn tiếng nói, "Lấy ta ra mà nói, ta chỉ là một tu sĩ Luyện Khí kỳ cấp thấp vừa bước vào Tu Chân giới, nếu đặt ở cổ đại ta sẽ bị người tu chân cấp cao coi là nô bộc, một khi ta thể hiện được tài năng, hoặc là có được thiên tài địa bảo, còn phải thời khắc phòng bị người khác tới người đoạt bảo, mà cũng sẽ phải tranh đấu với người cùng thế hệ, ai nấy đều muốn giẫm lên đầu người khác để đi lên, có thể đâm vào lưng người ba đao thì tuyệt đối sẽ không chỉ đâm hai đao, phải sống những ngày tháng luôn phải lo lắng sợ hãi, ăn không ngon, ngủ không yên, ngay cả ỉa đái cũng không thoải mái như vậy thì còn tu được chân gì?"

"Hiện đại thì khác, hiện tại văn minh tiến bộ, một Luyện Khí kỳ nho nhỏ như ta đây cũng có thể tiêu diêu tự tại ở học phủ cao nhất của quốc gia, nghiên cứu đại đạo chân ngã huyền diệu khó giải thích, cho dù ta có được kỳ công tuyệt nghệ, thiên tài địa bảo gì cũng không có ai dám trắng trợn cướp đoạt, nếu ai dám thử thì chính là kẻ địch của toàn bộ Liên Bang!"

"Ở trong hoàn cảnh này, ta có thể yên tâm tu luyện, hiệu suất đâu chỉ đề thăng gấp trăm lần! Cuối cùng có thể trở thành người tu chân cấp cao đương nhiên là tốt, cho dù không thành được người tu chân cấp cao, cả đời là Luyện Khí kỳ thì cũng chẳng sao, sau khi ra ngoài xã hội cũng vẫn có thể tìm được một công tác không tồi, sống một cách thoải mái."

"Ngươi nói xem trật tự xã hội có thể khiến ta tiêu diêu tự tại như vậy, liệu có đáng để ta bảo vệ hay không?"

Đại hiệp bất động thanh sắc: "Ngươi nói không sai, có điều chúng ta cũng có thể phân cách xã hội thành hai bộ phận, ở trong người tu chân chúng ta chú trọng đạo lý, chú trọng pháp luật, chú trọng chính nghĩa, mà đối với những người thường bình thường như con kiến thì coi bọn họ là nô lệ để áp bức, ép họ phải tìm kiếm tài nguyên, tạo ra tài phú để chúng ta hưởng dụng. Loại trật tự xã hội này cũng có thể khiến ngươi được sống thoải mái mà không phải gánh gác một chút trách nhiệm nào, thế không phải cũng tốt à?"

"Không tốt, không tốt một chút nào, không nói đến chế độ nô lệ và chế độ phong kiến có hiệu suất thấp, không thể thích ứng với văn minh tu chân tiên tiến, quan trọng hơn là, chúng ta còn có một đối thủ cạnh tranh lớn nhất, người tu ma! Người thường không nhất định phải dựa vào người tu chân, vạn nhất bức người ta quá, người ta dùng huyết tế câu dẫn Thiên Ma hàng lâm, toàn bộ ngàn vạn người của thành trấn hết thảy ma hóa, dưới sự suất lĩnh của ma đầu, tạo thành ma quân hủy thiên diệt địa, đừng nói là mấy người tu chân, cho dù là một tông phái tu luyện cũng có thể bị cắn nuốt, cặn cũng chẳng còn!"

"Hắc hắc, hắc hắc hắc hắc!"

Đại hiệp nghe vậy, bỗng nhiên cười gằn.

Tiếp theo hình ảnh bốn phía biến thành một động quật âm trầm khủng bố, mà đại hiệp cũng biến thành hình tượng tà ác tóc tai bù xù, trên cổ đeo một cái vòng đầu lâu.

"Một khi đã như vậy, chẳng thà mọi người đều xé rách da mặt, tu ma hết đi! Tu ma thật tốt, suy nghĩ thoải mái, tùy tâm sở dục, tiêu diêu tự tại!"

Lý Diệu chớp chớp mắt, nói: "Một cửa hàng bánh bao mở mấy chục năm, bỗng nhiên đổi nghề đi bán hoành thánh, có cạnh tranh được với tiệm hoành thánh có tổ truyền mấy trăm năm ở bên cạnh không?"

Đại hiệp ngây ra, trong thần niệm do vô số cao thủ ngưng kết thành không ứng đối kịp với câu hỏi cổ quái này, hắn đờ đẫn nói: "Gì cơ?"

Lý Diệu giải thích:

"Người tu chân chúng ta muốn chuyển hóa thành người tu ma cũng không phải không được, có điều người ta đã tu ma mấy chục vạn năm rồi, đã sớm tích lũy được kinh nghiệm vô cùng phong phú, chúng ta vừa mới học thì làm sao cạnh tranh được với người ta?"

"Giống như là bán bánh bao mấy chục năm, thấy cửa hàng hoành thánh ở bên cạnh sinh ý tốt, liền đổi sang học bán hoành thánh, liệu có cạnh tranh được với người ta không? Huống chi sinh ý của cửa hàng hoành thánh chưa chắc đã tốt! Dù sao ba ngàn thế giới, người tu chân vẫn là chủ lưu, người tu ma chỉ là chó nhà có tang!"

Đại hiệp trầm ngâm một lát:

"Ngươi là nói, vẽ hổ không thành lại thành vẽ chó, những người tu chân chúng ta cho dù là chuyển hóa thành người tu ma, cũng sẽ là người tu ma kém cỏi nhất, căn bản không thể cạnh tranh với người tu ma chính tông, chỉ có thể luân lạc thành tầng dưới chót của Ma giới."

"Đây là điều chắc chắn rồi, lấy ngươi ra mà nói, ngươi cho rằng tóc tai bù xù, trên cổ đeo vòng đầu lâu thì chính là người tu ma à? Nào có đơn giản như vậy! Người tu ma là phải dụ hoặc người thường, với bộ dạng quỷ quái này của ngươi, người thường nào sẽ bị ngươi dụ hoặc chứ!"

Lý Diệu quan sát đại hiệp từ trên xuống dưới, liên tục lắc đầu, "Người tu ma chỉ là cách xưng hô của người tu chân chỉ là chúng ta đối với những tà ma ngoại đạo mà thôi, người ta khẳng định sẽ không coi bản thân là 'Ma', ta nghe nói có một số người tu ma thậm chí tự xưng là 'Người tu tiên', mà con đường bọn họ đi chính là chân tiên đại đạo, cho dù thật sự bởi vì tu luyện tà thuật, quanh người có u năng vây quanh, hình tượng xấu xí dữ tợn, nhưng khi xuất hiện ở trước mặt người thường, cũng sẽ huyễn hóa ra tạo hình tiên phong đạo cốt, thế mới tiện xuống tay!"

Đại hiệp trầm mặc.

Sâu trong động quật ánh nến lay động, khiến cho bóng của hai người kéo thành rất dài.

Tim Lý Diệu đập thình thịch.

Vừa rồi nói những lời này hoàn toàn là phản ứng trường thi, gặp chiêu thì phá chiêu, hắn nghĩ lại thì phát hiện rất nhiều chỗ sơ hở.

Nếu vị quan chủ khảo này đuổi sát đánh mạnh, hắn khẳng định là không chống đỡ nổi.

Sau một thoáng, bốn phía bốn phía lại biến hóa, bọn họ lại về tới đỉnh núi gió nhẹ mây trắng, không khí tươi mát, đại hiệp cũng biến về thành bộ dạng chính khí lẫm liệt.

"Chúc mừng ngươi, bạn học Lý Diệu, chương trình học luận hiệp nghĩa này ngươi đã.... Đạt tiêu chuẩn! Đạt được 3 học phân!"

Tim Lý Diệu đập chậm lại, lập tức mừng rỡ như điên, quả thực muốn xông lên ôm lấy đại hiệp rồi xoay ba vòng, hắn thốt lên: "Ta, ta thật sự đã thông qua? Đáp án ta nói là chính xác à?"

Đại hiệp mỉm cười lắc đầu:

"Không, lý giải của mỗi người đối với hai chữ hiệp nghĩa là khác nhau, pháp tắc văn minh tu chân lại huyền diệu khó giải thích, lấy đâu ra đáp án chính xác chứ?"

"Một số cách nói của ngươi tất nhiên là có điểm sáng, những cái khác thì là cưỡng từ đoạt lý."

"Có điều, chương trình học này vốn không phải để thi được đáp án chính xác, mà là xem lý giải của ngươi đối với hai chữ hiệp nghĩa, chỉ cần không phải máy móc, nói những lời rỗng tiếng, chỉ cần có thể nói ra tiếng lòng, ngôn chi hữu vật là có thể qua được."

"Chỉ tiếc, rất nhiều học sinh chỉ biết học theo giáo điều trên sách vở, nói cái gì 'Hành hiệp trượng nghĩa là bổn phận của chúng ta', vậy thì sẽ bị đánh rớt."

"Về phần hai chữ hiệp nghĩa chân chính nên lý giải như thế nào, ta và ngươi một hai câu nào có thể nói được rõ? May mà ngươi có thời gian cả đời để tìm kiếm nó, hy vọng một ngày kia, ngươi có thể tìm được đáp án thuộc về mình."

"Cố lên, bạn học Lý Diệu!"

Ảo cảnh vỡ vụn, Lý Diệu quay về trang chủ của Đại Hoang Chiến võng.

3 viên thủy tinh hình thoi lóng lánh từ trên bầu trời gào thét bay vào trong cơ thể hắn.

Trong đầu vang lên giọng nữ véo von dễ nghe:

"Tân sinh Lý Diệu, vượt qua môn thi hiệp nghĩa hiệp nghĩa, đạt được 3 học phân, tổng số học phân là 207, xếp thứ nhất Tân Sinh bảng!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK