Kim Tâm Nguyệt như bị sét đánh, trố mắt cứng lưỡi, nửa ngày đều không nói được ra lời. Đầu óc nàng trống rỗng, nhưng sâu trong thân thể, một thứ tên là “dã tâm” lại đang rục rịch, như dòng điện lưu chuyển quanh thân! Ánh mắt ý vị sâu xa của phụ thân phảng phất như một chiếc chìa khóa, mở ra lực lượng giấu trong huyết mạch, nàng hít sâu một hơi, tận lực để mình tỉnh táo lại, lẩm bẩm nói: "Tại sao là ta? Ta quá yếu, không có phụ thân và lão sư trợ...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.