Mục lục
Tu Chân Tứ Vạn Niên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đinh Linh Đang đột nhiên dừng bước, mắt đẹp lộ ra vẻ kinh ngạc, xoay người nhìn về phía Lý Diệu, trong lòng kinh ngạc không thôi.

"Không thể nào, chẳng lẽ một quyền nặng như vậy vẫn chưa đủ để khiến tiểu tử này bỏ cuộc, tính tình của hắn cũng quá quật cường rồi!"

Lại nhìn Lý Diệu nhe răng trợn mắt, điềm đạm đáng yêu nói: "Tiểu Linh tỷ, tới đây đỡ ta đi, ta không đi được."

"Hả!"

Đinh Linh Đang vừa bực mình vừa buồn cười, đi tới nhéo lỗ tai Lý Diệu, "Đừng có thể hiện nữa!"

Lúc này mới đỡ hắn tới một góc đá vụn của hòn đảo.

Lan Tinh Hải vốn chính là sân tu luyện của người tu chân, nên đã được lắp đặt các loại thiết bị.

Hòn đảo này là khu nghỉ ngơi thiên nhiên và khu đối chiến, thương gia ở một góc hòn đảo bố trí điểm tiếp tế tiếp viện, bên trong chẳng những có thuốc men mà còn có một khoang chữa bệnh.

"Chiến giáp?"

Lý Diệu vừa bôi thuốc vừa tò mò quan sát điểm tiếp tế tiếp viện, phát hiện trừ hòm thuốc ra, ngoài khoang chữa bệnh còn có hai thùng vũ khí rất to.

Một thùng chất đầy những pháp bảo cận chiến như Liên Cứ Kiếm, thùng còn lại thì có bảy tám bộ chiến giáp.

Đinh Linh Đang nhún vai:

"Những cái này đều là đồ tặng kèm cho người mua quyền sử dụng Lan Tinh Hải mười năm, xem như là thủ đoạn đẩy mạnh tiêu thụ của thương gia, nếu không thì cũng không bán được đắt như vậy, có điều ta là người luyện thể, rất ít sử dụng mấy thứ này, ngươi có hứng thú thì cứ cầm mà chơi."

Lý Diệu đăm chiêu nói:

"Tiểu Linh tỷ, nếu ta trong ba tầng ngoài ba tầng, mặc vào mấy kiện chiến giáp, chẳng phải là có thể đỡ được quyền nặng của ngươi à?"

Đinh Linh Đang cười nhạt:

"Đúng vậy, ngươi mặc thêm mấy bộ chiến giáp, lực phòng ngự sẽ đề thăng, nhưng tốc độ và phản ứng thì sao? Lực phòng ngự càng cao thì chiến giáp càng nặng. Ở trên người mang mấy trăm tới cả ngàn cân, đừng nói là né tránh, đi lại cũng chẳng nổi, ta có khác gì đánh với cọc gỗ!"

"Cái này thì chưa chắc!"

Lý Diệu rất có lòng tin với năng lực vác nặng của mình.

Hắn thường xuyên ra vào Phù Không sơn của khoa đấu võ, quan sát học sinh khoa đấu võ tu luyện. Phát hiện đại bộ phận người đối với tu luyện lực công kích và lực phòng ngự đều vô cùng khắc khổ, nhưng liên quan tới phương diện vác nặng thì luyện không nhiều.

Mà hắn vì cải tiến Thái A nhất hình, mỗi ngày đều phải khiêng xác pháp bảo nặng mấy chục tấn, chạy như điên trong phế tích gập ghềnh.

Ngày qua ngày tu luyện điên cuồng, năng lực vác nặng của hắn tuyệt đối là nổi bật, thậm chí là cường hãn hơn đại bộ phận học sinh cấp cao niên của khoa đấu võ.

Chỉ là chiến giáp nặng mấy trăm cân thì căn bản không làm khó được hắn!

Đã nói là làm, Lý Diệu trước tiên mặc lên người một bộ giáp mềm được luyện chế từ da cá sấu nước đen, lại mặc thêm giáp khóa được làm từ kim loại. Lại đeo một cái mai rùa được luyện chế từ mai của Tin Ban Toàn quy, cuối cùng ở trên mai rùa cắm thêm hơn trăm mảnh xương của yêu thú.

Cả bộ trang bị nặng bốn năm trăm cân, đi lại cả người phát ra tiếng leng keng, rất có khí phái!

"Phù!"

Lý Diệu ngồi xuống, lại đi theo hình zích zắc giữa đống nham thạch, cảm thấy vẫn ổn.

Chồng nhiều chiến giáp lên nhau như vậy, vẫn không nặng bằng nửa lò luyện khí, tốc độ của hắn nhiều nhất chỉ chậm đi 20%.

Đinh Linh Đang lạnh lùng nhìn hắn. Ngáp một cái, lười biếng nói:

"Vừa rồi ngươi không mặc chiến giáp, cũng không nhìn thấu quyền lộ của ta. Hiện trên người ngươi khiêng mấy trăm cân sắc, phản ứng thần kinh càng chậm hơn, chẳng phải là giống như cọc gỗ dựng tại chỗ, bị ta dùng ba đấm hai đá là đánh vỡ chiến giáp, sau đó đánh ngươi thành đầu heo à, căn bản không mang tới hiệu quả tu luyện."

Lý Diệu cười quỷ dị, đầy tự tin nói:

"Cho ta nửa phút chuẩn bị, sau nửa phút ngươi hãy tấn công. Ta đảm bảo tuyệt đối khác với vừa rồi!"

"Hả?"

Đinh Linh Đang sửng sốt. Thấy Lý Diệu rất chắc chắn, không giống như là đang nói đùa thì nàng ta cũng thấy có hứng thú, nghĩ thầm tiểu tử này chẳng lẽ còn tuyệt chiêu gì à?

"Rồi, cho ngươi nửa phút, có điều ta nói trước, nếu ngươi vẫn không chịu nổi giống như vừa rồi, ngay cả nửa giây cũng không chống đỡ được thì ta sẽ không cho ngươi cơ hội thứ ba đâu."

Lý Diệu đương nhiên là có tuyệt chiêu.

Vẻ mặt của hắn trở nên vô cùng nghiêm túc, ngưng thần tĩnh khí, sức tính toán như thủy triều vô ảnh vô hình không ngừng khuếch trương trong não.

Từng phép tính, công thức, định lý, phù trận lóe sáng, luồng ánh sáng không ngừng kéo dài, va chạm, giao hòa, móc ngoặc, tổ hợp thành bản vẽ kết cấu của một lò luyện khí phức tạp huyền diệu.

Thình thịch thình thịch...

Tiếng tim đập giống như càng lúc càng chậm, trên thực tế tốc độ hoạt động của tế bào não đang đề thăng rất nhanh.

110%, 120%, 130%. . .

Lý Diệu tiến vào trạng thái siêu tỉnh táo!

Đồng tử hắn co rút lại như hai mũi kim màu đen, có chút khiêu khích cười cười với Đinh Linh Đang, còn vô cùng tiêu sái ngoắc ngoắc ngón tay, nhưng mà...

Vùng trời phía trên măng đá cách đó không xa đã trống rỗng, Đinh Linh Đang biến mất rồi!

Da đầu Lý Diệu ngứa ran, đứng ngồi không yên, cả cột sống giống như được kích thích trong nước đá, tốc độ hoạt động của tế bào não nháy mắt đột phá 150%, sức tính toán điên cuồng tăng mạnh, phá tan từng cực hạn!

Sau lưng hắn! Phía bên phải! Ba thước! Đang tiếp cận với tốc độ cao!

Kết luận này không phải là từ "nhìn" mà có, cũng không phải là "cảm giác được", hoàn toàn là Lý Diệu dựa vào trạng thái siêu tỉnh táo, tế bào não hoạt động tới 200% mà “tính toán" ra!

"Di động về bên trái 37 mili, đồng thời xoay tròn ngược chiều kim đồng hồ 36.7 độ, có 56% khả năng tránh được công kích này!"

Trong 0,1 giây, đầu óc đã hạ mệnh lệnh như tia chớp.

Nhưng mà thân thể lại như là trâu già kéo xe nát, đầu óc từ đầu dây thần kinh điên cuồng ra mệnh lệnh cho mỗi một cơ nhục.

Trong 0.5 giây, Lý Diệu chỉ di động được 29 mili, xoay tròn ngược chiều kim đồng hồ 31.4 độ.

"Vù!"

Giống như một đoàn tàu tinh quỹ siêu cao tốc xượt qua người, Lý Diệu chỉ cảm thấy bên hông lạnh toát, sau đó cả người đau rát, cúi đầu nhìn thì thấy chiến giáp ba bốn lớp ở bên hông đã bị quyền phong két rách!

"Khoa trương thế!"

Lý Diệu nghẹn họng nhìn trân trối, nếu mình né chậm 0.1 giây, một quyền này đánh trúng thì cho dù mặc bốn năm lớp chiến giáp chắc vẫn bị đánh bay ra ngoài, chết ngất tại chỗ.

Hắn lại có lý giải sâu hơn một tầng đối với sự khủng bố của nữ bạo long hình người Đinh Linh Đang này.

Không biết trong lòng Đinh Linh Đang còn kinh ngạc hơn hắn gấp mười lần.

Nàng ta đứng trên một măng đá, cổ căng lên, mày nhíu chặt, vẻ mặt nghi hoặc, không rõ vì sao Lý Diệu sau khi vác nặng mấy trăm cân mà phản ứng lại nhanh hơn vừa rồi.

Có điều nàng ta chưa bao giờ là người thích nghĩ nhiều, đối với vấn đề không nghĩ ra thì sẽ dùng quyền đầu để thay cho đầu óc!

Đinh Linh Đang thét dài một tiếng, chuông đeo trên mắt cá chân phát ra tiếng vang, măng đá ầm ầm vỡ nát, người hóa thành một đạo hồng mang, gào thét bay tới!

"Nhìn thấy rồi!"

Dưới trạng thái siêu tỉnh táo, tế bào não của Lý Diệu hoạt động điên cuồng, cảm cũng đề thăng trên diện rộng, miễn cưỡng có thể nắm bắt được thân ảnh nhanh như quỷ mị của Đinh Linh Đang.

Nhưng đối với cảm giác đau đớn cũng sẽ tăng lên gấp mười lần, một quyền vừa rồi tuy rằng không đánh trúng, nhưng quyền phong vẫn thấm vào da thịt, mang đến cơn đau thấu tim, khiến hắn mồ hôi lạnh ứa ra, khóe mắt không ngừng run rẩy.

Lý Diệu cắn chặt răng, cố nén đau, tốc độ hoạt động của tế bào não lại đề thăng, điên cuồng tính toán tốc độ, góc độ, quỹ tích vận động cùng với hướng đi tiếp theo của Đinh Linh Đang.

Khi Đinh Linh Đang nhắm vào ngực hắn đánh ra một quyền, hắn không ngờ giống như kỳ tích giơ hai tay lên chắn trước ngực.

"Ầm!"

Bảo vệ tay ba bốn lớp bị đánh vỡ, Lý Diệu bay ra ngoài bảy tám thước, hai tay giống như biến thành cành cây khô bốc cháy hừng hực, nhưng lại vẫn không ngã xuống!

Trong mắt Đinh Linh Đang hiện lên tia màu đỏ, trên mặt bốc ra một cỗ sát khí lành lạnh, không cho hắn cơ hội cho dù là 0.1 giây để phát huy sức tính toán, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Lý Diệu, đùi đẹp giơ cao, tung một cú đátừ trên xuống dưới như bua đập, lập tức đập cho hắn chui sâu vào trong đống đá vụn, giáp xương ở trước ngực hoàn toàn vỡ vụn, giáp sắt cũng lõm sâu vào.

Lý Diệu ngửa mặt lên trời phun máu, cuối cùng không đứng dậy được nửa, đầu óc cũng nháy mắt rời khỏi trạng thái siêu tỉnh táo.

Đinh Linh Đang thở phào một hơi, thần thanh khí sảng, mặt mày tươi cười, ngồi xổm xuống bên cạnh Lý Diệu, vừa giúp hắn cởi chiến giáp, vừa dùng ánh mắt bất khả tư nghị quan sát hắn, chậc chậc tán thưởng nói:

"Ngươi đúng là tiểu yêu quái, nhỏ bé nhưng không thể xem thường, không cẩn thận một chút là ngươi có thể sáng tạo ra một kỳ tích không lớn không nhỏ! Vừa rồi còn không đỡ được một quyền của ta, hiện tại không ngờ tránh được một cước, cản được một quyền của ta, đúng là không đơn giản!"

"Có điều, năng lực đỡ đòn của ngươi vẫn yếu, ở trong thực chiến, ngươi không thể vĩnh viễn né tránh hoặc là đón đỡ công kích của địch nhân, rồi sẽ bị người ta đánh trúng, lúc này năng lực chịu đòn sẽ rất quan trọng."

"Chiến đấu vừa rồi chỉ kéo dài 10 giây, ngươi không đỡ được, cách tiêu chuẩn một phút vẫn còn quá xa!"

"Tu luyện cho tốt mấy tháng ở Lan Tinh Hải đi, đến học kỳ sau, có lẽ ngươi sẽ có tư cách bồi luyện với ta."

"Cố lên nhé, tiểu đệ đệ!"

Mấy câu sau Lý Diệu đã không, đầu óc hắn hiện tại đang buồn bã vì thất bại trong gang tấc.

"Quá yếu, năng lực chịu đòn của ta thật sự quá yếu, cho dù mặc ba bốn lớp chiến giáp cũng không chịu được một kích của nàng ta, 10 giây, chỉ có thể chống đỡ 10 giây, cách 1 phút còn quá xa!"

"Nếu năng lực chịu đòn có thể đề thăng một chút, chỉ cần một chút thôi, có thể chịu được vài ba lần công kích của nàng ta, cộng với sức tính toán cường đại và cảm giác nhạy bén khi ở trạng thái siêu tỉnh táo, sẽ có hi vọng chống đỡ được một phút đồng hồ!"

"Cẩn thận ngẫm lại, có công pháp gì có thể đề thăng năng lực chống trả không?"

Hai mắt Lý Diệu bỗng nhiên sáng rực, liều lĩnh nhảy tót lên, sau đó thì kêu 'ái chà' cong người xuống.

"Ngươi sao vậy? Đừng dọa ta, có phải ta xuất thủ nặng quá không?" Đinh Linh Đang có chút tự trách.

"Ngươi, ngươi đêm nay có ở nhà không?" Lý Diệu kích động vạn phần, quên mất cả đau đớn.

"Ừ." Đinh Linh Đang không hiểu gì.

"Vậy ngươi chờ ta ba tiếng, không không không, năm tiếng, mười hai giờ tối, ở nhà ngươi, phòng ngủ, chúng ta không gặp không về!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK