Sau một thoáng, đỉnh đầu Lý Diệu truyền đến tiếng gầm rú cuồng bạo, một cỗ túc sát chi khí chậm rãi ép xuống.
Giống như là một ngọn núi lớn sừng sững bay đến phía trên đoàn tàu tinh quỹ, trấn áp tất cả sinh linh trong thiên địa phạm vi trăm dặm.
Lý Diệu dựa vào cửa kính xe, mũi như sắp bẹp, trợn mắt nhìn lên trời.
Chỉ thấy một chiếc chiến hạm tinh thạch dài mấy trăm thước chậm rãi lướt qua đoàn tàu tinh quỹ, thế không thể đỡ nghiền ép về phía thú triều.
Qua gợn sóng bảy màu từ phù trận trọng lực ở dưới gầm chiến hạm chiếu ra, Lý Diệu lập tức liền phân biệt được:
"Là khu trục hạm Đồ Long trung cấp của quân Liên Bang, chuyên môn trấn áp thú triều, trên giáp bản trước lắp một bệ đặt ba khẩu 'Hỗn Nguyên Chân Hỏa pháo', ba ống pháo phân biệt mô phỏng tam nguyên 'Tinh', 'Khí', 'Thần', kích phát đồng thời có thể bắn ra tam muội chân hỏa uy lực cường đại, có thể dùng thi thể của yêu thú làm năng nguyên, bắn không ngừng rồi lan ra, đốt cháy triệt để thú triều mới tắt!
"Vù vù vù!"
Từ trên chiến hạm tinh thạch mấy chục chiến toa võ trang bay ra, giống như mấy chục thanh phi kiếm to lớn, bay qua bay lại chung quanh thú triều.
Một khi phát hiện có muỗi bạc mặt quỷ mưu toan đào thoát khỏi phạm vi tàn sát của tam muội chân hỏa thì sẽ ùa lên, không chút lưu tình trấn áp muỗi bạc mặt quỷ phải quay trở lại.
Muỗi bạc mặt quỷ vừa rồi còn uy phong không ai bì nổi lúc này lại trở nên vô cùng thê thảm, cự mãng hoàn toàn sụp đổ, hóa thành một con giun vừa mỏng vừa dài, giãy dụa vặn vẹo trong hỏa diễm, phát ra tiếng gào thét thê lương.
Mà mắt yêu ma đỏ sẫm như máu trên bầu trời cũng không biết từ lúc nào đã vô thanh vô tức khép lại, một vầng trăng sáng từ phía sau mây đen nhô ra, để lộ thân hình sáng tỏ.
Trùng động giữa Thiên Nguyên giới và Huyết Yêu giới đã triệt để đóng lại.
"Chúng ta thắng rồi!"
Lý Diệu nhắm mắt lại, mắt xót vô cùng.
Có thứ gì đó nóng vô cùng ngưng tụ trong hốc mắt, giống như nham thạch nóng chảy đã kiềm nén rất lâu, sắp bất chấp tất cả mà phun ra.
Cho tới lúc này hắn mới thả lỏng tay, lòng bàn tay xuất hiện bốn lỗ thủng máu tươi đầm đìa, xương ngón tay đã phát ra tiếng "cọt kẹt", giống như bánh răng vừa gỉ vừa mòn.
"Chúng ta đương nhiên là thắng rồi!"
Một thương binh nặng chân đã đứt tới tận đùi, dùng linh phù miễn cưỡng cầm máu hé cái môi đã trắng bệch cười nói, "Nhân loại chúng ta là chủng tộc chiến đấu mạnh nhất trong tinh hải vô tận, mấy con muỗi nho nhỏ há có thể là đối thủ của chúng ta?"
...
Sau ba tiếng, đoàn tàu tinh quỹ dừng trong một trạm nhỏ bỏ hoang đã lâu trong một cánh đồng hoang vu, được mấy trăm tòa quân doanh lâm thời dựng lên vây chặt.
Mấy ngàn quân nhân tay cầm Lôi Hỏa Bạo Thỉ thương vây quanh đoàn tàu tinh quỹ.
Chiến hạm tinh thạch cấp Đồ Long bồng bềnh phía trên đoàn tàu tinh quỹ, còn có mấy chục người tu chân bay quanh chiến hạm tinh thạch, cẩn thận như gặp đại địch.
Đây là kiểm tra theo lệ sau mỗi lần thú triều bùng nổ.
Bởi vì trước kia từng có tiền lệ, một số yêu tộc cao cấp có trí tuệ cao thâm, yêu năng cường đại mượn cơ hội thú triều bùng nổ, lặng lẽ lẻn vào Thiên Nguyên giới, thậm chí ngụy trang thành nhân loại để ẩn núp, tạo thành phá hoại cực lớn.
Sau khi ăn mấy quả đắng, Liên Bang cực kỳ mẫn cảm với thú triều bùng nổ, có trình tự kiểm tra nghiêm khắc đầy đủ, tuyệt đối sẽ không cho bất kỳ một con yêu tộc nào có cơ hội lẻn vào Thiên Nguyên giới.
Có điều, tất cả những điều này không được nói rõ với hành khách.
Đại chiến kinh thiên động địa tất nhiên không thể giấu diếm hoàn toàn, thống nhất báo với hành khách bình thường là đoàn tàu tinh quỹ khi sắp ra khỏi khu mìn nổ thì bị một cỗ yêu thú nhỏ tập kích, rất nhanh đã bị lính tàu đánh đuổi.
Có điều đoàn tàu tinh quỹ cũng bị hư hao nghiêm trọng, phải dừng lại để tiến hành kiểm tu toàn diện rồi mới có thể tiếp tục lên đường.
Có lẽ một ngày nào đó, hồ sơ được tiết lộ, tất cả đều sẽ lộ rõ chân tướng.
Các hành khách sẽ biết, có bảy người tu chân vì tranh thủ thời gian ba phút cho họ đã hóa sinh mệnh quý giá thành gió lốc.
Các hành khách sẽ biết, có một số quân Liên Bang ngây ngô, vì tranh thủ cho dù là một giây cho họ đã đập vỡ Bạo Thỉ thương, hiow Liên Cứ Kiếm chuẩn bị đánh về phía thú triều như núi gào biển động.
Các Hành khách sẽ biết, có một người tu chân cấp thấp của Sơn Hải phái, ở ngoài mấy trăm dặm nghe thấy tiếng gọi của bọn họ mà liều lĩnh lao tới, đối mặt với kinh đào hãi lãng muỗi bạc mặt quỷ, giơ cao Quang Diễm Trảm Hạm đao.
Nhưng lúc này thì bọn họ lại không biết gì cả.
Trong lều trại lâm thời, có một số hành khách căm giận bất bình, không ngừng oán giận:
"Không phải là đánh lùi một tốp yêu thú nhỏ thôi sao? Sao lại gây ra động tĩnh lớn thế, không biết lại chậm bao lâu nữa.”
Mà thân nhân của bọn họ, những người già thân yếu nhiều bệnh, những người mẹ ôm con nhỏ thì đang mơ màng ngủ dưới sự thủ hộ của quân Liên Bang và người tu chân.
Trong một lều trại màu trắng cách đó không xa, từng buồng giải phẫu đang khẩn trương tiến hành, hơn mười tiểu binh ngây ngô tuổi tác giống như Lý Diệu đã được cắt đi tay chân cụt đã tàn phế, lắp tay chân giả linh giới, trở thành "Quân nhân thương tàn Liên Bang".
Cho dù là hoàn toàn không biết gì về tương lai tàn khốc, trên mặt những binh lính này vẫn nở nụ cười bình tĩnh.
Lý Diệu cuộn mình ở một góc sân ga của trạm bỏ hoang, nhìn hành khách và quân Liên Bang đang đi lại, ánh mắt vô cùng mê mang.
Tuy rằng bề ngoài không nhìn ra nửa điểm khác thường, nhưng đầu óc hắn đã bị liệt diễm đốt liền mấy tiếng, giống như cuộn mình ở đây chỉ là thể xác, còn thần hồn của hắn thì vẫn đắm chìm trong ba phút kinh tâm động phách.
Bảy người tu chân đứng ra, khống chế xe thiết giáp lao về phía thú triều!
Quan quân mắt đỏ xòe ra cánh ánh sáng sau lưng, khiêng Thái Ất Lôi Từ pháo hóa thành tia chớp xé rách thiên địa!
Quân Liên Bang đập vỡ Lôi Hỏa Bạo Thỉ thương, giơ cao Liên Cứ kiếm, phát ra tiếng gầm sát khí ngút trời!
Người tu chân Sơn Hải phái vung Quang Diễm Trảm Hạm đao, dùng tư thái một đi không về lao nhanh về phía cự nhân yêu tộc!
Từng hình ảnh nhiệt huyết sôi trào, giống như ánh sao rực rỡ không ngừng lấp lánh trong đầu Lý Diệu.
Mà bên tai hắn cũng không ngừng vang vọng tiếng gầm như sóng thần:
"Chư vị đạo hữu, chúng ta kề vai chiến đấu!"
"Rắn sâu chuột kiến, tới tìm chết đi!"
Những hình ảnh này, những tiếng hét này, ngưng tụ thành một con nước lớn, trùng kích mãnh liệt ở sâu trong đầu hắn, khiến hắn miệng khô lưỡi khô, hô hấp dồn dập, tim đập nhanh gấp mười lần bình thường, "Tùng Quả thể" lại đau nhức vô cùng. Khiên hắn sinh ra xung động muốn dùng Hắc Dực kiếm khoét thiên linh cái ra!
"Gừ..."
Lý Diệu không nhịn được gầm khẽ, quyền đầu lại bất giác xiết chặt, cơ nhục trên người thắt lại, mỗi một khúc xương đều kêu răng rắc, giống như muốn đâm thủng da để nhô ra ngoài!
"Sao vậy? Giống như trong đầu ta đang điên cuồng bài tiết một loại kích thích không tên, khiến ngũ tạng lục phủ, thậm chí là mỗi một khúc cơ nhục, mỗi một mạch máu, mỗi một tế bào của ta đều đang vận chuyển điên cuồng, tần suất động càng lúc càng nhanh, nhanh tới không chịu nổi!"
"Cái này chẳng lẽ chính là..."
Lý Diệu cắn, gân xanh thô to như con giun nhô lên, lực lượng cuồn cuộn mãnh liệt trong gân mạch lưu chuyển điên cuồng, hết vòng này tới vòng khác, gột rửa thân thể hắn!
"Đào ca, không ngờ ngươi lợi hại như vậy, không ngờ vào thời khắc mấu chốt cuối cùng sửa xong Thái Ất Lôi Từ pháo, đẩy lùi sự tấn công của yêu thú, cứu cả xe người!"
Đang lúc Lý Diệu thần hồn thiêu đốt, huyết mạch sôi trào thì bên tai bỗng nhiên truyền đến một giọng nữ lanh lảnh.
Năm chữ Thái Ất Lôi Từ pháo khiến Lý Diệu ngây ra, nheo mắt nhìn về phía thanh âm truyền đến.
Chính là Giang Đào và Cố Lệ Lệ.
Giang Đào mỉm cười, đang định lên tiến thì bỗng nhiên nhìn thấy Lý Diệu đang đứng cách đó không xa, lộ ra vẻ xấu hổ, nghĩ một chút rồi bước về phía Lý Diệu.
"Huynh đệ, không ngờ ngươi dung mạo bình thường mà lại có tốc độ tay nhanh như vậy. Ngay cả Lôi Hỏa Thỉ Bạo thương cũng có thể sửa được, quả nhiên là chân nhân bất lộ tương. Ta tên là Giang Đào, là con cháu của Giang gia, chúng ta kết bạn nhé."
Giang Đào mỉm cười vươn tay về phía Lý Diệu.
Giang Đào tuy rằng là con cháu của Giang gia, nhưng chỉ là chi thứ, người cạnh tranh trong gia tộc rất nhiều, tài nguyên đầu nhập cho hắn là rất hữu hạn.
Mà Cố Lệ Lệ tuy rằng không phải người tu chân, nhưng phụ thân của nàng ta là thổ hào có mấy tinh quặng, một khi quan hệ của hai người được xác định triệt để, gia tộc của Cố Lệ Lệ có thể đầu nhập đại lượng tài nguyên cho hắn, giúp hắn tu luyện.
Cho nên Giang Đào mới liều lĩnh điên cuồng theo đuổi Cố Lệ Lệ.
Vừa rồi sở dĩ "đứng ra" cũng là muộn thể hiện ra khí khái anh hùng ở trước mặt Cố Lệ Lệ, không ngờ lại gặp phải thú triều bùng nổ, thiếu chút nữa thì dọa cho hắn đái ra quần.
May mà Cố Lệ Lệ không biết tình hình thực tế, quân đội không thể trong khoảng thời gian ngắn tiết lộ tất cả, Giang Đào liền ở trước mặt bạn gái khoác lác một phen, vơ hết tất cả những gì Lý Diệu làm ra lên người mình.
Không ngờ lại khéo như vậy, gặp đúng chính chủ, thiếu chút nữa thì xé toạc da trâu.
"Là người tu chân mà lâm trận lùi bước, truyền ra chung quy cũng không phải là chuyện vẻ vang gì, nói không chừng mấy kẻ đối đầu trong gia tộc sẽ lấy ra để chỉ trích, làm bại hoại thanh danh của ta."
"Mấy tên đại đầu binh trên tàu thì không có vấn đề gì, chỉ có tên nhà quê này là có chút phiền phức, đừng nhìn hắn quê mùa, hơn nữa chỉ là tân sinh hệ luyện khí của Đại Hoang Chiến viện, nhưng dù sao cũng là người trong Cửu Đại, tốc độ tay lại nhanh như vậy, nói không chừng lúc nào đó có thể chắp cánh bay xa, trở thành đại nhân vật hết sức quan trọng."
"Đối với người như vậy, cứ là nhân lúc hắn vẫn chưa phát tài, kết giao trước đã, mọi người có giao tình thì tự nhiên tất cả sẽ dễ nói!"
Giang Đào thường ngày mặc dù có chút ngông ngênh, nhưng dù sao cũng là đệ tử của đại gia tộc, không ngu quá mức, sau khi phân tích rõ lợi hại thì lập tức sinh ra tâm tư muốn kết giao với Lý Diệu.
Nhưng Lý Diệu đang ở trong trạng thái hỗn độn như núi lửa sắp bùng nổ, thất tình lục dục đều phóng đại đến cực hạn, căn bản không thể khống chế.
Trước khi tư duy đầu óc chưa hạ chỉ lệnh, hai chữ giống như là hai thanh phi kiếm từ trong yết hầu bắn nhanh mà ra:
"Cút ngay!"
Giang Đào biến sắc, vừa rồi trên đoàn tàu tinh quỹ có nhiều người tu chân nhìn hắn với ánh mắt khinh bỉ như vậy, coi hắn là một con chó lâm trận bỏ chạy đã khiến làm hắn tức giận đến cực điểm.
Không ngờ hiện tại ngay cả một người bình thường cũng dám quát hắn như thế.
Nhìn chung quanh, có không ít binh lính đang tuần tra, Giang Đào cố nén tức giận, từ trong lòng lấy ra một tập Kim Linh Thông tạp, rút ra một chiếc thẻ đưa tới.
"Mọi người đều học luyện khí, cần gì phải cự tuyệt người ta ngoài vạn dặm như vậy? Ta nhìn cách ăn mặc của ngươi, gia cảnh chắc bình thường, không thì cũng sẽ lưu lạc đến hệ luyện khí của Đại Hoang Chiến viện, có điều học luyện khí rất tốn tiền, muốn nổ bật thì thì không thiếu được ngoài học tập bình thường ra phải đi kiếm thêm, trong cái thẻ này có hai mươi vạn, ngươi cầm tiêu đi, coi như ta dẫn dắt vãn bối, ha ha ha ha."
Giang Đào nhét Kim Linh Thông tạp vào trong ngực Lý Diệu, ghé vào tai hắn, nói khẽ, "Có điều chuyện xảy ra vừa rồi ngươi đừng có tùy tiện nói lung tung, thân là học sinh của Cửu Đại, mấy chữ 'Họa là từ ở miệng mà ra' là có ý gì thì chắc ngươi hiểu chứ hả?"