Hoàng hôn ngày hôm sau, bên rìa U Ám Tuyệt Vực, lôi âm sơn mạch.
Đây là một sơn mạch bao la hùng vĩ nhất đông nam bộ U Ám Tuyệt Vực, bị thực vật yêu hóa cao hơn trăm mét phủ kín, cho dù trên bầu trời vẫn còn ánh dương màu tím, nhưng trong núi rừng lại là thế giới là âm phong từng trận, hắc ám bao trùm.
Lý Diệu ẩn núp trong một bụi cây màu đỏ thẫm, dùng Liễm Thần thuật thu liễm đem đến cực hạn, trên tinh khải đầu tiên là bôi loạn một lớp bùn, bên ngoài còn khoác vải ngụy trang có khắc phù trận ẩn hình, kín không kẽ hở.
Nhìn qua, hắn và rừng rậm hắc ám đã hòa thành một thể.
Một con chim đỏ miệng đầy răng cưa hạ xuống đỉnh đầu hắn. trong nháy mắt bị tơ nhện từ trong lỗ cây bên cạnh bắn ra cuốn lấy, không kịp hét thảm một tiếng, đã bị kéo vào trong lỗ cây, lập tức truyền ra tiếng xương vỡ vụn răng rắc.
Một mùi máu tanh từ trong lỗ cây truyền ra.
Bất kể là người đi săn hay kẻ bị săn đều không phát hiện ra sự tồn tại của Lý Diệu.
Lý Diệu đã có chút sốt ruột.
Những yêu thú làng nhàng này không phải con mồi hắn đang chờ mong.
Con mồi ở bên cạnh hồ nước Vô Danh đã bị hắn gần như tàn sát hết. Dưới tác động của lòng hiếu thắng, Lý Diệu mạo hiểm tiến vào Lôi Âm sơn mạch, không ngờ ngồi chờ cả nửa ngày mà vẫn chưa gặp được một con yêu thú cường đại có giá trị nào.
Sớm biết như vậy, chẳng thà ngoan ngoãn ở bình nguyên liệp sát yêu thú con hơn!
- Mau có một con to to xuất hiện đi. Bằng không thì đành phải ra ngoài săn dạo thôi!
Săn bắn du đãng trong Lôi Âm sơn mạch so với cắm điểm mai phục thì nguy hiểm hơn nhiều.
Vô số người liệp sát nói không chừng trốn ở trong rừng rậm hắc ám, chờ đợi con mồi lỗ mãng chui đầu vô lưới.
Lý Diệu nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cố nén xung động.
Thực lực của hắn còn quá yếu, cắm điểm mai phục ở bên ngoài Lôi Âm sơn mạch đã là cực hạn rồi.
Huống chi nơi này vẫn ở trong phạm vi liên lạc. Một khi có tình huống, có thể liên lạc với huấn luyện viên.
Nếu đi sâu vào trong Lôi Âm sơn mạch, không thể liên lạc với huấn luyện viên. Vạn nhất gặp phải yêu thú cường đại vây giết, thế thì đúng là gọi trời không nghe gọi đất không thưa.
Lý Diệu luôn là người có tính nhẫn nại, nhưng mai phục trong lùm cây hơn một tiếng vẫn có chút không chịu nổi. Mà không khí cũng trở nên càng lúc càng oi bức, cơ hồ có thể vắt ra nước.
- Ầm!
Đúng lúc này, trên chín tầng mây truyền đến tiếng sấm cuồng bạo.
Thỉnh thoảng, giống như là trong ngân hà phát sinh một hồi huyết chiến, tiếng sấm đan thành một mảng.
Mây đen cuồn cuộn, sét giật mưa đổ, trong thiên địa lập tức trở thành thế giới nước.
- Rầm! Rầm!
Trong Lôi Âm sơn mạch, vô số đại thụ che trời màu tím hô ứng với lôi điện, thậm chí câu dẫn thiên lôi đánh xuống cây, lại thuận theo ngọn cây kích phát ra, hình thành một lưới điện kín không kẽ hở ở vùng trời phía trên rừng rậm.
Đây là Lôi Minh Mộc, thực vật yêu hóa đặc hữu trong U Ám Tuyệt Vực, trời sinh có thuộc tính lôi điện.
Ở trong thời tiết sấm sét rất dễ câu dẫn thiên lôi, hình thành lưới điện ở vùng trời phía trên núi rừng. Phát ra lôi âm cuồn cuộn.
Thế nên nơi này mới được gọi là Lôi Âm sơn mạch.
- Thời tiết quỷ quái!
Lý Diệu nhíu mày, thầm mắng một câu, phát hiện trong kênh thông tin truyền đến những tiếng loẹt xoẹt, lại bị lôi điện quấy nhiễu, thông tin gián đoạn rồi.
Lý Diệu không hề do dự, từ trong lùm cây nhảy lên, quyết định lập tức xuống núi, trở lại bình nguyên. Dưới sự bảo vệ của giáo quan, thành thành thật thật liệp sát một số yêu thú cấp thấp cho xong.
Nào ngờ, trong nháy mắt hắn nhảy ra khỏi lùm cây, sâu trong rừng rậm bỗng nhiên truyền đến dao động linh năng mãnh liệt giống như thủy triều. Ngay sau đó mấy trăm yêu thú từ trong bóng đêm chạy ra!
- Cái quỷ gì vậy!
Lý Diệu sợ tới mức tim đập chậm mất nửa nhịp.
Những sài lang hổ báo này quanh người có yêu khí cực kỳ cường đại, không ít con đều là Yêu Binh cao cấp, thậm chí là cấp bậc Yêu Tướng, nhưng đều bị dọa cho hồn phi phách tán, hốt hoảng chạy trốn, thậm chí chẳng buồn công kích tên nhân loại Lý Diệu này, ngay cả nhìn cũng chẳng buồn nhìn, chạy qua người hắn.
Da đầu Lý Diệu lập tức run lên.
Có thể dọa cho mấy trăm con yêu thú thành thế này, người truy kích phía sau chúng đáng sợ cỡ nào?
Chạy thôi!
Lý Diệu trong nháy mắt liền hạ quyết tâm.
Nhưng không đợi cho hắn kịp xoay người, một cỗ sát khí lạnh lẽo bén nhọn như sắt đâm vào tim hắn, khiến cho tất cả lỗ chân lông trên dưới người hắn trong nháy mắt đóng lại, theo bản năng lưu chuyển linh năng khắp toàn thân, hộ thuẫn linh năng cũng mở ra đến cực hạn.
Một đạo lưu quang nh cầu vồng bên cạnh bên cạnh hắn.
Là một con Sư Long biến dị mặt mày dữ tợn!
Giống như là ngại hắn làm vướng bận, Sư Long biến dị nhẹ nhàng bâng quơ vung móng vuốt.
Không phải phát động công kích với hắn, mà là giống như nhân loại vung tay lung tung để đuổi ruồi bọ, đẩy hắn sang một bên.
- Ầm!
Lý Diệu cảm thấy giống như bị một đạo thiên lôi trực tiếp đánh lên hộ thuẫn linh năng, trong nháy mắt vạch ra ngàn vạn khe hở trên hộ thuẫn, yêu lực thẩm thấu qua khe hở của tinh khải, đâm vào tứ chi bách hải của hắn!
Thét lớn một tiếng, Lý Diệu bay ra ngoài, ở giữa không trung liên tục điều chỉnh hơn mười phương hướng cũng không làm được gì, hung hăng vao vào một bụi cây.
- Rắc
một tiếng, đại thụ gãy từ giữa, ầm ầm đổ xuống đất.
- Yêu thú cường đại quá!
Lý Diệu điên cuồng hét lên trong lòng, chịu chấn động trước giờ chưa từng có.
May mà hắn kích phát hộ thuẫn linh năng đúng lúc, lại vận chuyển thiên chuy bách luyện, đề thăng sức phòng ngự tới cực hạn.
Mà Sư Long biến dị này cũng không phải trực tiếp ra tay với hắn, chỉ cách không vung móng vuốt một cái mà thôi.
Trên thân thể không có vết thương nào đáng ngại.
Nhưng thần hồn thì phải chịu đả kích mãnh liệt.
- Cấp Yêu Vương!
Sư Long biến dị này tuyệt đối là đại yêu cấp vương!
- Hơn nữa trên người nó có thương tích, máu tươi đầm đìa, xem ra cũng đang chạy trốn, chẳng lẽ phía sau còn có tồn tại cường đại hơn nó đang truy đuổi nó?
Kết luận này khiến lông tóc trên người Lý Diệu lập tức dựng đứng.
Sư Long biến dị này thở dốc một lát lại tung người nhảy lên, một lần nữa hóa thành lưu quang cầu vồng, chui vào trong bóng tối.
Mà Lý Diệu căn bản cũng không dám ở lại, đứng lên phát động hình thức tiềm hành, thần không biết quỷ không hay chạy trốn theo hướng ngược lại với Sư Long biến dị.
Ba phút sau.
Hơn hai mươi thân ảnh yêu dị xuất hiện nơi Lý Diệu và Sư Long biến dị vừa đứng lúc nãy.
Trải qua mấy ngày mấy đêm đuổi bắt, thần sắc của tất cả yêu tộc đều có chút mỏi mệt.
Đặc biệt là thiếu chủ tóc và mắt đều màu vàng, trông như hùng sư đó lại càng không che giấu được vẻ nôn nóng trên mặt.
- Đợi đã!
Chúng yêu đang muốn đuổi theo thì một đại yêu quanh người có sương đen lượn lờ, sương đen trước mặt bỗng nhiên tản ra, để lộ một khuôn mặt giống như độc xà, con mắt híp như đường thẳng thỉnh thoảng lại chớp động, giọng the thé nói:
- Ta ngửi được mùi vị của nhân loại!
Đại yêu này thần sắc ngưng trọng, thân hình vặn vẹo một cách quỷ dị, đi qua đi lại chỗ Sư Long biến dị và Lý Diệu vừa đứng, rất nhanh tìm tới lùm cây mà Lý Diệu từng mai phục, lại thuận theo lùm cây, một đường điều tra, cuối cùng phát hiện đại thụ bị Lý Diệu đâm gãy.
Mắn rắn của đại yêu này lóe sáng, đầu lưỡi phân nhánh lè lên lè xuống, lẩm bẩm trong miệng rồi bỗng nhiên há miệng phun ra một luồng sương xanh nhàn nhạt.
Luồng sương xanh này chui vào trong không khí, dần dần ngưng kết thành một bóng dáng loang lổ.
Rõ ràng là thượng một bộ chiến khải Huyết Đao mơ mơ hồ hồ, ở giữa không trung đang khoa chân múa tay, điều chỉnh phương hướng, cuối cùng thì va vào đại thụ!
- Không phải cao thủ, nhiều nhất chỉ là Luyện Khí kỳ đỉnh phong, điều khiển một bộ chiến khải Huyết Đao từ hơn một trăm năm trước.
Đại yêu thả lỏng sắc mặt, thản nhiên nói.
Thiếu chủ tóc vàng trầm ngâm một lát, nói:
- Chúng ta đã đuổi tới rìa U Ám Tuyệt Vực, nơi này thường xuyên có một số người tu chân cấp thấp tới tu luyện, người tu chân Luyện Khí kỳ điều khiển chiến khải Huyết Đao chắc chính là một trong số đó.
- Hắn ở bên ngoài núi rừng khẳng định còn có đồng bạn.
- Một khi để hắn chạy, liên lạc được với đồng bạn sẽ là chuyện cực phiền phức.
- Có điều hiện tại đang là lúc điện thiểm lôi minh, mưa to mưa tầm tả, ngay cả linh năng trong núi rừng cũng vô cùng hỗn loạn, kéo dài thêm một lát sẽ mất dấu của Sư Long biến dị.
- Chúng ta đã đuổi bắt lâu như vậy, mắt thấy sắp thành công, tuyệt không cho phép ở thời điểm cuối cùng lại thất bại trong gang tấc!
- Huyết Trảo! Dạ Kiêu!
Hai gã yêu tộc theo tiếng đứng ra.
Yêu tộc ở bên trái giống thể hỗn hợp của là nhân loại và sài lang, hai tay phủ đầy lông rậm màu đỏ thẫm, giống như hai tay dính đầy máu tươi.
Yêu tộc bên phải trên người phủ một lớp lông chim dày, hai mắt rất to, lại không có đồng tử, giống như hai cái bóng đèn phát ra quang mang hung tàn.
Thiếu chủ tóc vàng nói:
- Hai người các ngươi, đều là Yêu Tướng cấp thấp, lại tinh thông thuật liệp sát trong rừng cây, đối phó với một người tu chân nhiều nhất chỉ là Luyện Khí kỳ đỉnh phong chắc cũng dư thừa rồi.
- Các ngươi lập tức đuổi theo, tiêu diệt người tu chân cấp thấp không biết sống chết này, sau đó dùng bí pháp liên lạc, ta sẽ nói với các ngươi vị trí hội hợp.
- Nhớ kỹ, nếu phát hiện có thêm người tu chân thì lập tức từ bỏ đuổi giết, báo cáo ngay cho ta!
- Những người còn lại, chúng ta dưới sự dẫn dắt của hai lão sư, tiếp tục đuổi bắt Sư Long biến dị, nhất định phải triệt để thu phục nó!
- Vâng!
Huyết Trảo và Dạ Kiêu gật đầu.
Dạ Kiêu trên người đầy lông chim cười gằn nói:
- Chỉ là một người tu chân Luyện Khí kỳ, còn mặc chiến khải Huyết Đao có từ một trăm năm trước, chắc chắn không phải là nhân vật lợi hại? Chúng ta tuyệt đối sẽ không để hắn thoát khỏi núi rừng. Chưa tới lúc trời tối sẽ xé xác hắn!
Huyết Trảo cũng nói:
- Đúng vậy, thiếu chủ cứ yên tâm đuổi bắt Sư Long biến dị đi. Có lẽ lúc chúng ta xé xác người tu chân đó, thiếu chủ cũng thu phục được Sư Long biến dị rồi. Khi đó thực lực của thiếu chủ tăng mạnh, chúng ta cũng nên đổi cách xưng hô, gọi là 'Vương tử'!
Những lời này nói trúng tâm khảm của thiếu chủ, hắn há cái miệng sư tử, cười ha ha, sau đó vung tay lên:
- Hành động!
Hơn hai mươi yêu tộc chia làm hai đội.
Đại bộ đội ngửi mùi máu của Sư Long biến dị để lại mà đuổi theo.
Mà Huyết Trảo và Dạ Kiêu, hai gã Yêu Tướng cấp thấp tinh thông truy tung và liệp sát trong rừng cây thì lại dấu vết Lý Diệu để lại mà đuổi giết.
Không tới mười phút, Lý Diệu đang chạy như điên trong rừng cây trong lòng sinh ra báo động giống như bị kim châm, phát hiện sau lưng có hai cái đuôi như âm hồn bất tán