Lý Diệu hướng tới hình ảnh chỗ Lữ Khinh Trần bay đi, như xuyên thấu một tầng màng không gian vô ảnh vô hình, áp lực nặng nề có mặt khắp nơi dần dần tiêu tán, lại cảm giác được lực hấp dẫn, dần dần từ “bay” biến thành “rơi xuống” . Thế giới chung quanh theo đó rõ ràng hẳn lên, một tòa lại một tòa tháp bạc trắng đội đất mọc lên, che cả bầu trời, san sát nối tiếp nhau, như là rừng rậm nguyên thủy dâng lên ngọn lửa màu bạc, mà hắn chẳng qua là...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.