Trên đường về, trong xe thoi bay, Lý Diệu luôn nhíu mày, như có chút đăm chiêu. Đối với 《 Văn Minh 》 thâm thúy mênh mông, vô hạn khả năng, hắn tất nhiên là vô cùng vui sướng, nhưng ở khi hưng phấn lúc ban đầu dần dần biến mất, một loại cảm xúc khác không nói rõ được lại nổi lên trong lòng. Đó có lẽ là thứ nhân loại trời sinh đã có, sợ hãi đối với... thứ chưa biết. Giống như lúc ban đầu nhân loại ở thời điểm nhìn lên tinh không, lần đầu tiên...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.