Trong quán trà Dương Liễu Cư lớn nhất Nộ Đào thành, Cao Quan Ngọc hớp một ngụm trà, không khỏi khẽ nhíu mày.
Hoàn cảnh trên Đất hoang quá mức ác liệt, ngay cả trong nước trà tốt nhất cũng mang theo mùi cát, uống vào có chút chan chát.
Cao Quan Ngọc là một người trung niên phong độ phiên phiên, vô cùng nho nhã, khuôn mặt tròn khiến người ta vừa nhìn đã sinh ra hảo cảm, giống như không có nửa điểm tâm cơ, thậm chí có chút ngốc.
Có điều ở Phi Linh tông, tất cả mọi người đều gọi hắn là "Cáo Béo", ám chỉ là hạng tiếu lí tàng đao, âm hiểm xảo quyệt.
Cao Quan Ngọc là người quản lí có thâm niên của trung tâm độc quyền Phi Linh tông.
Phi Linh tông là đại tông luyện khí, hàng năm độc quyền mới sử dụng nhiều như biển.
Cả trăm tới một ngàn độc quyền, đương nhiên không thể đều do luyện khí sư của Phi Linh tông tự mình khai phá, không ít độc quyền đều là mua từ bên ngoài.
Công tác của Cao Quan Ngọc chính là tìm kiếm độc quyền có tiềm lực trên thị trường, trước khi người phát minh nhìn ra được giá trị, dùng giá thật rẻ mua lại.
Sau đó tự sử dụng cũng được, dùng mạng lưới quan hệ khổng lồ của Phi Linh tông bán sang tay cũng được, đều có thể kiếm một khoản lớn.
Lăn lộn trong giới này mấy chục năm, Cao Quan Ngọc bằng vào kinh nghiệm phong phú, nhạy bén nhận ra giá trị chất chứa sau độc quyền của "Máy dò xét yêu thú" này.
Một khi thương phẩm hóa, nói không chừng sẽ tạo lên một cỗ sóng triều.
Càng trí mạng hơn là, loại pháp bảo này trên công dụng có chút trùng khớp với nhiều loại pháp bảo mà Phi Linh tông trước mắt đang sản xuất.
Mà không ít thiết kế của máy dò xét yêu thú theo Cao Quan Ngọc, so với pháp bảo như đồng hồ săn thú của Phi Linh tông thì còn ưu tú hơn.
Một khi đưa ra thị trường, khẳng định sẽ sinh ra sự cạnh tranh với pháp bảo của Phi Linh tông.
Bởi vậy Cao Quan Ngọc chí ắt phải có được máy dò xét yêu thú này.
- Nhiệm vụ lần này, độ khó chắc không cao.
- Đối phương chỉ là một tân sinh năm nhất chưa tới hai mươi tuổi, khoa luyện khí của Đại Hoang Chiến viện lại là tam lưu trong tam lưu, trước đây chưa bao giờ nghe nói qua. Bọn họ luyện chế pháp bảo loại hình này chắc là do tiểu tử này nhất thời đột phát ý tưởng, cơ duyên xảo hợp, thiết kế ra máy dò xét yêu thú, chỉ sợ ngay cả bản thân hắn cũng không ý thức được giá trị ẩn chứa bên trong.
- Chỉ cần bỏ chút tiền trinh, có thể đ hoàn toàn mua lại độc quyền.
Cao Quan Ngọc mỉm cười, nhắm mắt dưỡng thần. Dùng mấy phút cuối để nghĩ lại những lý do lát nữa đưa ra.
Bên tai bỗng nhiên truyền đến tiếng líu ríu của hai nữ phục vụ:
- Ngươi xem video chưa, ngoại hiệu Kên Kên này đúng là không gọi sai, thật sự quá âm hiểm, quá giảo hoạt!
- Đương nhiên là đã xem rồi. Ai cũng bảo cái con kên kên này là người dữ nhất trong thế hệ mới của Đại Hoang Chiến viện, thà rằng đồng thời trêu chọc cả Thiết Quyền hội và Loạn Nhận đường chứ cũng không thể trêu chọc kên kên này!
Nộ Đào thành là thành phố đại học, quán trà hiệu ăn trong Nộ Đào thành đều có không ít học sinh làm công, không phải vì tiền, mà là để bồi dưỡng tinh thần tay làm hàm nhai của các học sinh.
Hai nữ phục vụ này đều là học sinh của Đại Hoang Chiến viện.
- Kên kên?
Cao Quan Ngọc giật mình, sau đó bật cười, cười mình quá nhạy cảm.
Nổi danh nhất Đại Hoang Chiến viện là khoa đấu võ, Kên Kên gì đó nghe tên thôi cũng biết là người của khoa đấu võ, có âm hiểm hung ác tới mấy cũng chẳng liên quan gì tới hắn.
Hay là nghĩ cách làm sao để lừa cái tên tân sinh năm nhất ngốc nghếch kia đi!
Một lát sau, một thanh niên mặc đồng phục, trừ hai mắt sáng ngời hữu thần ra thì rất bình thường, nhìn trái nhìn phải, tức bước về phía Cao Quan Ngọc.
Cao Quan Ngọc bày ra vẻ mặt hiền lành, thân thiết nhất, cười nói:
- Bạn học Lý Diệu, chào ngươi.
- Ta là Phi Linh tông Cao Quan Ngọc, lần này tới chủ yếu là muốn trao đổi với ngươi một chút, về chuyện chuyển nhượng độc quyền máy dò xét yêu thú.
- Độc quyền của ngươi chúng ta đã nghiên cứu cẩn thận rồi, mặc dù có chút rời xa thực tế, không dễ thương phẩm hóa, nhưng trên kết cấu vẫn có chỗ mới mẻ độc đáo nhất định, có thể nhìn ra được sự thiên tài của ngươi, đối với một số pháp bảo mà Phi Linh tông luyện chế cũng có thể tạo được tác dụng phụ trợ nhất định.
- Cho nên, chúng ta muốn mua nó, làm phong phú kho độc quyền của Phi Linh tông.
- Ở đây là một số điều khoản ta thảo ra, có thể xem trước, Phi Linh tông chúng ta hàng năm đều mua vài trăm tới cả ngàn độc quyền, trên cơ bản đều là dựa theo điều khoản thế này.
- Ngươi cứ yên tâm, Phi Linh tông là danh môn đại phái lịch sử lâu đời, những điều khoản này tuyệt đối là công bằng, không để ngươi phải chịu thiệt đâu.
Cao Quan Ngọc đưa một bản hợp đồng vào tinh não của Lý Diệu.
Nghe thấy Cao Quan Ngọc nói máy dò xét yêu thú không thực tế, rất khó thương phẩm hóa mày Lý Diệu hơi nhăn lại.
Mà khi ánh mắt hắn lướt một vòng trên hợp đồng, khi nhìn thấy một dãy số thì hai mắt không nhịn được lộ ra vẻ châm chọc.
- Năm trăm vạn?
- Năm trăm vạn mà muốn mua đứt tất cả các quyền của máy dò xét yêu thú này á?
Lý Diệu tựa cười mà như không phải cười nhìn Cao Quan Ngọc.
Bằng vào thực lực Luyện Khí kỳ tầng thứ sáu, sắp đột phá đến tầng thứ bảy của hắn, năm trăm vạn thì có gì mà không kiếm được?
Cái khác không nói, chỉ nói hắn trên hoang nguyên điên cuồng sát yêu thú, nếu không cầm về trường học để đổi học phân mà mang ra thị trường để bán thì chẳng mấy bao lâu là kiếm được năm trăm vạn.
Mà hắn sở dĩ có thể liệp sát yêu thú với hiệu suất cao như vậy, máy dò xét yêu thú là mang đến tác dụng mấu chốt.
Chỉ năm trăm vạn mà muốn mua đứt quyền độc quyền của máy dò xét yêu thú, thật sự cho rằng hắn là thằng ngốc chưa bao giờ nhìn thấy tiền à?
Ngay điều khoản đầu tiên đã khiến Lý Diệu lắc đầu rồi, đoạn tuyệt ngay suy nghĩ hợp tác với Phi Linh tông.
Căn cứ vào điều khoản này, Phi Linh tông không chỉ đơn giản là muốn mua đứt sự độc quyền của máy dò xét yêu thú, còn bao gồm cả quyền cải tiến và nghiên cứu phát triển sau độc quyền này.
Nói cách khác, Lý Diệu một khi đáp ứng, như vậy sau này công tác có liên quan tới nghiên cứu và luyện chế máy dò xét yêu thú hắn sẽ không thể tiến hành.
Đây là điều Lý Diệu tuyệt đối không thể chấp nhận.
Trong tư tưởng của Lý Diệu, hiện tại máy dò xét yêu thú chỉ là đời thứ nhất, thậm chí chính là chưa được tính là "máy dò xét" thật sự.
Bởi vì bản thân nó không được năng lực dò xét, chỉ có năng lực quét, nguyên lý này là dựa vào quét ra đặc trưng của ngoại hình, tiến hành đối chiếu với số liệu trong cơ sở dữ liệu.
Nếu là yêu thú chưa biết chủng loại, hoặc là yêu thú biến dị hiếm thấy nào đó, trong cơ sở dữ liệu không có số liệu liên quan vậy thì sẽ không dò xét được.
Hơn nữa cho dù là yêu thú cùng chủng loại, thực lực cũng có yếu có mạnh, yêu tộc cấp cao cũng biết tu luyện, thực lực chân chính sau khi tu luyện thì không thể đơn thuần dựa vào chủng tộc để phán đoán.
Bởi vậy, Lý Diệu vẫn phải tiếp tục nghiên cứu phát triển, đưa ra máy dò xét yêu thú đời thứ hai, thứ ba, thứ tư.
Cho đến cuối cùng, hắn hy vọng nghiên cứu phát triển ra một loại pháp bảo hoàn toàn không dựa vào cơ sở dữ liệu, mà là có công năng dò xét chân chính, chỉ cần quang đảo qua là có thể nhìn thấu thực lực đại khái của địch quân.
Loại pháp bảo này chẳng những có thể dò xét chiến lực của yêu thú, còn có thể dò xét chiến lực của người tu chân và người tu ma.
Đây mới là pháp bảo chung cực trong cảm nhận của hắn, máy dò xét sức chiến đấu!
Cho nên, hắn sao có thể trao hết quyền nghiên cứu phát triển về sau cho người khác được?
Lý Diệu lắc đầu, cự tuyệt:
- Xin lỗi, Cao tiên sinh, điều kiện của quý phái vẫn còn có chút khác biệt với mong muốn trong lòng ta, mọi người có cơ hội thì hợp tác sau nhé.
Cự tuyệt?
Lông mày Cao Quan Ngọc nhướn lên, trong lòng hơi có chút kinh ngạc, nụ cười càng thêm sáng lạn, thong dong điềm tĩnh nói:
- Bạn học Lý Diệu, có khác biệt cũng không sao. Mọi người từ từ nói chuyện, nếu là không hài lòng với giá cả thì ta cũng có quyền hạn nho nhỏ, có thể giúp ngươi tranh thủ.
Lý Diệu cười:
- Đối với giá cả, ta quả thực là không hài lòng lắm, hơn nữa sự khác biệt giữa hơn nữa chỉ sợ không phải là 'quyền hạn nho nhỏ' có thể bù lại được, nhưng cái khiến ta không thể chấp nhận là mục chuyển nhượng quyền khai phá và cải tiến.
- Cái ta có thể chấp nhận chỉ là hình thức trao quyền sản xuất.
- Sau khi có được sự trao quyền của ta. Phi Linh tông có thể sản xuất máy dò xét yêu thú với số lượng lớn, lợi nhuận đạt được hai bên theo tỷ lệ mà chia, tỉ lệ này ta có thể chấp nhận thấp một chút.
- Nhưng quyền độc quyền của máy dò xét yêu thú vẫn nằm trong tay ta, ta có thể tùy tâm sở dục tiến hành công tác nghiên cứu phát triển và luyện chế về sau.
Nụ cười của Cao Quan Ngọc có chút cứng ngắc:
- Bạn học Lý Diệu, không cần thiết phải vậy chứ?
- Tiền cảnh thị trường của máy dò xét yêu thú cũng không sáng sủa cho lắm, cho dù thành công thương phẩm hóa, ai biết có thể bán được bao nhiêu?
- Nếu chia theo tỷ lệ thì sự mạo hiểm của ngươi rất lớn.
- Nếu ngươi cảm thấy năm trăm vạn quá ít, ta có thể xin tổng bộ, giá chuyển nhượng cuối cùng có thể đề thăng tới tám trăm vạn!
- Nhưng chúng ta nhất định phải có được sự độc quyền đầy đủ, bao gồm cả quyền nghiên cứu phát triển và cải tiến về sau.
- Phi Linh tông chúng ta không phải tiểu tông tiểu phái bình thường, trao quyền sản xuất, loại chuyện giống như công nhân này chúng ta chưa bao giờ làm cả, pháp bảo chúng ta luyện chế ra phải có toàn bộ quyền độc quyền.
- Thế này đi, nếu ngươi nguyện ý từ bỏ quyền lợi nghiên cứu phát triển và cải tiến về sau, ta có thể trên cơ sở vừa rồi bỏ thêm hai trăm vạn, giá chuyển nhượng độc quyền cuối cùng là một ngàn vạn!
- Thế nào?
Thấy Lý Diệu trầm mặc không nói gì, Cao Quan Ngọc còn tưởng rằng hắn đang do dự, lại bỏ thêm một bỏ lửa:
- Bạn học Lý Diệu, chúng ta ăn ngay nói thật nhé.
- Máy dò xét yêu thú, đúng vậy một kiện pháp bảo không tồi.
- Nhưng pháp bảo có tốt tới mấy, trong quá trình thương phẩm cũng sẽ gặp phải rất nhiều vấn đề, đường đi, chỉ tiêu, chất lượng, hậu mãi, vân vân, hơi sơ ý chút là không những không kiếm được tiền mà thậm chí còn mất cả chì lẫn chài!
- Phi Linh tông chúng ta rất thành ý muốn có được sự độc quyền của máy dò xét yêu thú này, giá một ngàn vạn đã là cực hạn rồi, ta tin không có ai ra giá cao hơn đâu.
- Kỳ hạn bảo hộ độc quyền ứng dụng chỉ có ba năm, sau ba năm mọi người đều có thể phỏng theo kết cấu của máy dò xét yêu thú mà sản xuất pháp bảo hình tương tự.
- Cơ hội chỉ có một lần, ngươi phải nắm lấy.
Những lời này của Cao Quan Ngọc cũng không phải là hoàn toàn lừa đảo.
Một ngàn vạn, mua độc quyền ứng dụng và nghiên cứu phát triển của sinh viên năm nhất, đích xác đã xem như là giá trên trời rồi.
Nhưng mà trong lòng Lý Diệu lại có tính toán khác.
Hắn đứng lên, hơi hạ thấp người:
- Thật ngại quá, Cao tiên sinh, chỉ sợ trên vấn đề này chúng ta không thể đạt thành nhất trí, lần sau có cơ hội sẽ hợp tác nhé.
Lý Diệu xoay người bước đi.
Nếu hai bên trên vấn đề hạch tâm đã không thể nhất trí, tiếp tục dây dưa trên chi tiết thì có ý nghĩa gì.
Thời gian của hắn là rất quý, còn có rất nhiều nghiên cứu và tu luyện.
Nhìn bóng dáng hắn biến mất ở cửa quán trà, nụ cười của Cao Quan Ngọc lập tức trở nên vô cùng âm trầm.
Con Cáo Béo này rít ra ba chữ từ trong kẽ răng:
- Không biết điều!