“May mắn may mắn, cuối cùng tiểu tử này còn có chút lương tâm!” Lời tâm huyết của Lữ Khinh Trần, khiến Lý Diệu thoáng thở phào nhẹ nhõm một hơi, tự động loại bỏ “con gián, con chuột, con giun” vân vân, dù sao ý tứ chính là, hắn và Lữ Khinh Trần ai thắng cũng không sao cả, mấu chốt là đừng để Phục Hy đắc ý là được rồi! “A! A! A! A!” Phục Hy ở dưới móng vuốt Lữ Khinh Trần càng khảm càng sâu, phát ra tiếng kêu rên càng lúc càng mỏng manh, hoàn...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.