“Vậy làm sao bây giờ?” Đáy mắt Lưu Ly lấp lánh nước mắt, hai tay chắp lại, giống như con mèo nhỏ lạc đường cầu xin, “Tiền bối, van cầu ngài vô luận như thế nào cũng phải cứu sư huynh ta, vô luận ngài muốn báo đáp gì, chỉ cần chúng ta có thể, nhất định sẽ đem hết khả năng đi làm được!” Lý Diệu nghĩ một chút, nói, “Ta cảm thấy mình trước kia không quá giống thầy thuốc, trị bệnh cứu người cũng không phải điểm mạnh của ta, nhưng sư huynh ngươi chỉ là vấn...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.