Tòa Phù Không sơn này thuộc về Thiết Quyền hội, cho dù đã là nửa đêm, bên trong Phù Không sơn vẫn người đông nghìn nghịt, trong không khí tràn ngập khí tức dương cương, tiếng đánh đấm không dứt bên tai.
Lý Diệu vừa đi vào, mấy ánh mắt sắc bén liền tụ tập trên người hắn.
Hắn mặc đồng phục của khoa luyện khí, ngực vẽ một bánh răng bốc cháy hừng hực, ở trong những thành viên cao to của Thiết Quyền hội thì lộ ra vẻ vô cùng bắt mắt.
Rất nhanh có người nhận ra thân phận của hắn.
"Hắn chính là Lý Diệu, học sinh duy nhất của khoa luyện khí."
"Hắn chính là thằng ôn sống chết không chịu chuyển khoa, cùng tồn vong với khoa luyện khí à?"
"Đừng xem thường hắn, người này cũng rất khá đó, nghe nói hắn vừa giác tỉnh đã đánh cho một Luyện Khí kỳ tầng thứ ba vô cùng thê thảm, lão sư chỉ đạo Đinh Linh Đang của Thiết Quyền hội chúng ta cũng ra sức muốn mời chào hắn!"
Hơn mười mãnh nam cơ nhục cuồn cuộn, mồ hôi đầm đìa xông tới.
Một tráng hán thân cao hơn hai thước, da màu đồng cổ, hung thần ác sát bước tới trước mặt Lý Diệu, từ trên cao nhìn xuống một phen, nhếch miệng cười nói:
"Ngươi chính là Lý Diệu?"
Lý Diệu nhướng mày, hai chân hơi cung lại, cơ nhục phần chân dùng tần suất mắt thường không thể phát hiện rung động với tốc độ cao, tùy thời có thể đá ra một cú Liêu Âm thối.
Trên mặt lại vẫn gió khinh vân đạm, mỉm cười nói: "Đúng vậy, vị bạn học này là. . ."
Tráng hán vung quyền đầu to như cái bát, hung hăng đấm một quyền vào cơ ngực cứng như sắt, phát ra tiếng sắt đá chạm nhau, gầm lên:
"Ta tên là Trương Sấm, cũng là tân sinh vừa vào trường, Trạng Nguyên thành phố Sa Nam, bạn học Lý Diệu, ta - bội phục ngươi!"
"Hả?"
Lý Diệu há hốc miệng, đây là lộ số gì thế?
Trương Sấm vươn cự chưởng to như quạt hương bồ lên ra sức vỗ vào vai Lý Diệu, lớn tiếng nói: "Mọi người đều biết khoa luyện khí xảy ra tai nạn. Cũng nghe nói tới lựa chọn của ngươi, chúng ta đều rất bội phục ngươi, cảm thấy ngươi đại biểu cho tinh thần của Đại Hoang Chiến viện, đó chính là bất kể thắng bại, cho dù chỉ còn lại một binh một tốt vẫn huyết chiến tới cùng!"
"Đúng vậy!"
Một tân sinh diện mạo xấu xí khác tiến lên. Vung quyền đầu gầm lên, "Tuy rằng mọi người trong lòng biết rõ, khoa luyện khí tuyệt đối không thể chống đỡ qua một năm, nhưng ngươi vẫn nghĩa vô phản cố ở lại, đi phấn đấu, đi chém giết!"
"Loại tinh thần này chính là truyền thống mà Đại Hoang Chiến viện chúng ta mấy trăm năm qua vẫn luôn kiên trì, chúng ta có thể bị đánh bại. Thậm chí có thể bị giết chết, nhưng chúng ta quyết không đầu hàng!"
"Cố lên, bạn học Lý Diệu!"
Mãnh nam thứ ba đi lên, "Không quan tâm tới kết quả, trong một năm nay liều mạng đốt cháy sinh mệnh, để thanh xuân không lưu lại một chút tiếc nuối nào! Toàn thể thành viên của Thiết Quyền hội chúng ta tuyệt đối ủng hộ ngươi!"
"Vì giấc mơ, huyết chiến tới cùng!"
"Cho dù sang năm khoa luyện khí thật sự bị huỷ bỏ thì cũng đáng!"
"Cần gì thì cứ nói. Mọi người ra ngoài tu chân đều không dễ dàng, đều là huynh đệ, không có gì phải ngại cả!"
Các mãnh nam ai nấy trông đều dữ tợn cứ vậy mồm năm miệng mười la hét.
Lý Diệu ngây ra cả nửa ngày, không biết nên đáp lại thế nào.
Trong lòng cũng càng lúc càng nóng, trên mặt nở nụ cười từ tận đáy lòng.
Hắn cúi người thật sau, nói: "Đa tạ sự ủng hộ của mọi người. Ta nhất định sẽ cố gắng!"
"Tốt lắm, bạn học Lý Diệu đêm khuya tới đây, khẳng định là muốn mượn thiết bị tu luyện của nơi này, mọi người giải tán đi tu luyện đi. Ta dẫn bạn học Lý Diệu đi một chuyến!"
Trương Sấm ở trong các tân sinh rất có uy vọng, sau khi đuổi mọi người thì cùng Lý Diệu đi sâu vào trong Phù Không sơn.
Sau khi hắn nghe nói ý đồ đến của Lý Diệu, trên khuôn mặt dữ tợn lộ ra vẻ rối rắm.
Khoang làm tỉnh táo siêu cấp không phải là thiết bị tu luyện quan trọng gì, ngươi cứ tùy tiện mà dùng, có điều đối với hiệu quả của nó cũng không nên ôm kỳ vọng quá lớn."
Trải qua một phen giải thích của Trương Sấm, Lý Diệu mới phát hiện suy nghĩ của mình quá mức đơn giản.
Nguyên lý của khoang làm tỉnh táo siêu cấp vừa hay ngược lại với "Khoang ngủ", cái sau có thể cường hành ức chế mức độ hoạt động của tế bào não, khiến người ta tiến vào trạng thái ngủ say, ngủ một giờ tương đương với giấc ngủ vài ba tiếng bình thường.
Mà khoang làm tỉnh táo siêu cấp, thì thông qua phù trận và tinh thạch đặc thù, kích phát độ hoạt động của tế bào não cho người sử dụng, kích thích tốc độ hoạt động của tế bào não hơn 300% để nâng cao hiệu suất học tập.
Loại phương pháp này giống như là một số thuốc gây hưng phấn cho não, nhiều nhất chỉ có thể chống đỡ được hai mươi ba mươi phút.
Nếu cố quá, tế bào não hoạt động quá độ sẽ tẩu hỏa nhập ma, tuy rằng mức độ rất nhẹ nhưng xử lý cũng khá phiền.
Hơn nữa chỉ đề thăng 300% tốc độ hoạt động của tế bào não, thân thể vẫn giống như lúc đầu, sẽ tồn tại vấn đề vô cùng nghiêm trọng là tay vào não không phối hợp được với nhau.
Thường thường não hạ mệnh lệnh, thân thể lại không thể phản ứng đúng lúc, giống như bị tê liệt.
Cho nên, khoang làm tỉnh táo siêu cấp chỉ thích hợp để học tập lý luận căn bản, không thích hợp cho tu luyện thật sự.
Cũng chỉ có tân sinh mới thỉnh thoảng dùng nửa tiếng, lão sinh thì căn bản là khinh thường không thèm dùng.
"Chúng ta đến rồi."
Trương Sấm đưa Lý Diệu tới một gian phòng tu luyện cũ nát, cạnh tường xếp mấy chục khoang làm tỉnh táo siêu cấp hình nhộng.
Qua cửa sổ thủy tinh có thể nhìn thấy, bên trong đại bộ phận khoang làm tỉnh táo siêu cấp không có một bóng người, chỉ có rất ít khoang mới có một học sinh đang ngồi xếp bằng.
Những học sinh này đều bị bí pháp kích thích, tốc độ hoạt động của tế bào não đề thăng tới 300%, lộ ra vẻ đặc biệt phấn khích, ai nấy mặt đỏ tai hồng, hai mắt đầy tơ máu, miệng lẩm bẩm, căn bản không dừng được.
Bỗng nhiên, Lý Diệu chú ý thấy một học sinh ở trong khoang bên trái có chút không ổn.
Tốc độ nói của hắn càng lúc càng nhanh, vẻ mặt cũng càng lúc càng dữ tợn, trên trán lờ mờ có gân xanh nổi lên, cuối cùng "Oa" một tiếng, phun ra máu tươi.
"Không ổn rồi, tế bào não của bạn học trong khoang số 27 hoạt động quá độ, tẩu hỏa nhập ma rồi!"
Khoang số 27 ong một tiếng, cổng khoang mở ra, mấy nhân viên công tác nhào tới đỡ học sinh đã bất tỉnh rồi.
Trương Sấm cười nói: "Thế nào, bạn học Lý Diệu, ngươi còn dám thử không?"
Mắt Lý Diệu lóe sáng, gật đầu.
"Ong..."
Cửa khoang phía sau Lý Diệu chậm rãi khép lại, đóng chặt hắn ở bên trong khoang.
Theo nhân viên công tác ở bên ngoài khởi động phù trận, hơn trăm viên tinh thạch khảm trong khoang toàn bộ lóe sáng.
Ánh sáng màu trắng nhũ thuận theo quỹ tích của được khắc trước không ngừng giao hòa, hội tụ thành từng đạo linh phù chói mắt.
"Thình thịch thình thịch..."
Lý Diệu cảm thấy tim mình đập càng lúc càng chậm, hô hấp cũng càng lúc càng dài.
"Tốc độ hoạt động của tế bào não 150%!"
Hắn ý thức được, không phải tim đập chậm mà là tư duy của hắn nhanh hơn, hoạt động của các khí quan trong thân thể đã không theo kịp tiết tấu của tư duy.
Tốc độ hoạt động của tế bào não 200%!"
Lý Diệu cảm thấy giống như là có người đang mở thiên linh cái của hắn ra, rót một muôi dầu nóng vào trong. Trong đầu kêu bùm bùm.
Trước mắt xuất hiện vô số hình ảnh, bên tai cũng vang lên rất nhiều thanh âm.
Đó đều là cặn ký ức từ mười mấy năm trước, từ chỗ sâu nhất trong não bốc ra, thậm chí ngay cả ký ức lúc bảy tuổi bị một con chó săn đuổi cho chạy loạn cũng hiện lên màn hình.
"Tốc độ hoạt động của tế bào não 250%!"
Lý Diệu chớp mắt, đồng tử dần dần giãn ra, chiếm toàn bộ hốc mắt.
Từng suy nghĩ như những điểm sáng hiện lên sâu trong đầu hắn, va chạm với nhau, rách ra, đan vào, vươn ra vô số tia sáng, hợp thành mạng nhện rắc rối phức tạp, mỗi một tiết điểm đều bao hàm vô số đoạn ngắn thông tin về Liễm Thần thuật.
Một tòa thành tư duy đang nhanh chóng thành hình trong đầu Lý Diệu.
Tốc độ hoạt động của tế bào não 331%.
Đây là cực hạn.
Lý Diệu giống như đứng trên một độ cao cao hơn, nhìn xuống tòa thành thông tin Liễm Thần thuật vừa được dựng lên, mỗi thông tin về Liễm Thần thuật đều hiện ra, hắn có thể vừa nhìn đã nắm được toàn bộ chi tiết.
Loại khoái cảm trí nhớ xao động này khiến hắn hoàn toàn đắm chìm, tận tình rong chơi trong biển Liễm Thần thuật, quên mất thời gian.
Năm phút đồng hồ, mười phút, hai mươi lăm phút, ba mươi phút.
Bỗng nhiên.
Đồng tử Lý Diệu đột nhiên co rút lại như mũi kim, sau đó lại giãn ra tới cực hạn.
Tế bào não của hắn càng lúc càng sinh động, càng lúc càng phấn khởi, tốc dộ suy nghĩ hiện lên càng lúc càng nhanh. Giống như là có vô số toa xe bay gào thét lướt qua trong não, không thể nắm bắt được.
"Ầm!"
Tòa thành tư duy ầm ầm sụp đổ, biến thành sóng to gió lớn phô thiên cái địa, mỗi một ngọn sóng đều chứa đứng ký ức vô cùng vô tận, tuyệt đại bộ phận đều là thông tin vô dụng. Ví dụ như ngày thứ ba sau sinh nhật chín tuổi hắn đã ăn gì, tất cả ký ức hữu dụng và vô dụng đều được nhớ lại.
Lý Diệu thét lớn một tiếng, khóe mắt giật diên cuồng, cắn đứt cả môi, trào ra máu tươi.
"Không ổn, tế bào não của ta hoạt động quá độ, sắp tẩu hỏa nhập ma rồi!"
Một khi tẩu hỏa nhập ma, ít nhất phải mất một ngày thời gian để khôi phục, trong một ngày này ta sẽ tinh thần uể oải, đầu óc suy yếu, mất tập trung, căn bản không thể tu luyện!
"Tuyệt đối không được, nhất định phải nghĩ biện pháp thoát ra!"
Trước mắt là một mảng mơ hồ, vô số hình ảnh sặc sỡ ùa tới, Lý Diệu giống như có thể nghe thấy mỗi một tế bào não đang nảy lách tách như đậu rang, mỗi một lần nổ đều sẽ nổ ra ký ức vô dụng.
"Ký ức. . ."
Lý Diệu trong lòng khẽ động, bỗng nhiên nắm được gì đó.
Hắn tập trung một tia ý thức còn sót lại, toàn lực xông về phía chỗ sâu nhất trong não, lao về phía cây ký ức của Âu Dã Tử!
"Ầm!"
Vào khoảnh khắc thật sự thức sắp sụp đổ, trước mắt Lý Diệu lóe lên, ý thức xuất hiện trong Luyện Thiên tháp của Bách Luyện tông bốn vạn năm trước!
"Phù!"
Lý Diệu thở phào nhẹ nhõm, nơi này là thế giới ký ức của Âu Dã Tử, mưa rào gió giật ở bên ngoài căn bản không thể xâm nhập nơi này.
"Suy đoán của ta là đúng, thần hồn của Âu Dã Tử to lớn, tuyệt đối có thể thừa nhận tác dụng phụ của tốc độ hoạt động của tế bào não lên 300%, nơi này chính là nơi tốt nhất để ta tránh gió, có thể ở đây trốn vài ba phút đồng hồ, sẽ không đến mức tẩu hỏa nhập ma."
Nghĩ đến đây, hai đầu gối Lý Diệu cong xuống, vững vàng ngồi ở chính giữa tầng thứ nhất của Luyện Thiên tháp, lại nghiên cứu Liễm Thần thuật sơ cấp thêm mười phút đồng hồ, lúc này mới thong dong điềm tĩnh rời khỏi mảnh vụ ký ức, để ý thức trồi lên mặt nước, trở lại thế giới hiện thực.
Quả nhiên, cho dù vẫn có chút đau đầu, nhưng không còn ở trạng thái không thể khống chế, hắn không tẩu hỏa nhập ma.
"May mắn là ta vào thời điểm cuối cùng đã nghĩ tới biện pháp này, xem ra Khoang làm tỉnh táo siêu cấp tồn tại tai hoạ ngầm cực lớn, không thể sử dụng quá độ."
Lý Diệu thầm kêu may mắn.
Khi mắt hắn lướt qua chỗ hiển thị thời gian ở góc, cả người bỗng nhiên khựng lại.
"Gì, ở trong thế giới hiện thực mới chỉ qua một phút đồng hồ thôi á?"
"Không đúng, ta ở trong ký ức của Âu Dã Tử rõ ràng đã qua hơn mười phút mà."
"Tỷ lên thời gian trôi giữa thế giới ký ức và thế giới hiện thực chỉ là ba so với một, ba phút trong ký ức khoảng bằng một phút đồng hồ ở thế giới hiện thực.
"Vì sao lần này lại đề thăng 3. 3 lần, đạt tới mười so với một?"