Chiến hạm vận tải Lôi Điểu người một chiếc cô thuyền trong sóng to gió lớn, lắc lư càng lúc càng lợi hại.
Dưới chân mọi người truyền đến tiếng động lạ, có thứ gì đó đang ăn mòn thân tàu.
Học sinh cấp cao niên thân kinh bách chiến sắc mặt trắng bệch, mấy tên tân sinh năm nhất thì không ngừng nuốt nước miếng, giảm bớt khẩn trương.
"Các vị, chúng ta đã bay tới vùng trời phía trên thành phố Thanh Trạch, phía dưới có không ít yêu thú ẩn núp, khởi xướng công kích đối với chúng ta, có điều sẽ không thể công phá được hộ thuẫn linh năng ngay đâu, mọi người cứ yên tâm!"
Hùng Tông Siêu trấn định tự nhiên nói, nghĩ nghĩ một chút rồi đi vào khoang điều khiển.
Lập tức, vách tường ở bốn phía chiến hạm vận tải đều lấp lánh sáng, hóa thành một quầng sáng tròn cực lớn, thể hiện ra cảnh tượng bên ngoài, giống như thân thuyền trong nháy mắt trở nên trong suốt vậy.
Lý Diệu dõi mắt nhìn về phía xa, phía trước là hồ lớn màu xanh, hồ Thanh Trạch!
Thành phố Thanh Trạch là xây dựa vào hồ, là một tòa thành lớn phồn hoa có mấy chục vạn dân cư, ngựa xe như nước, nhà cao san sát, náo nhiệt phi phàm.
"Ầm ầm!"
Lúc này thành phố Thanh Trạch đã mất đi sự rực rỡ ngày xưa, cả tòa thành thị bị bao phủ trong khói bụi, tiếng nổ liên tiếp vang lên, yêu thú đang tấn công cứ điểm của nhân loại, phù trận phòng ngự được kích phát đến cực hạn, lưu quang nhiều màu chiếu lên cao.
"Vù vù!"
Đúng lúc này, sâu trong khói bụi, mấy chất lỏng màu xám phun ra, trúng vào phía dưới chiến hạm vận tải.
Chiến hạm vận tải đột nhiên xóc nảy, tất cả mọi người đều bắn lên khỏi chỗ ngồi.
May mà chiến hạm vận tải phóng ra hộ thuẫn linh năng đúng lúc, dịch màu xám dính vào hộ thuẫn linh năng, giống như có sinh mệnh giương nanh múa vuốt, không ngừng ăn mòn hộ thuẫn linh năng, phát ra tạp âm chói tai.
Lý Diệu thầm kinh hãi, giờ mới biết vì sao tu sĩ cấp thấp không muốn ngự kiếm vào trong đất hoang.
Dịch xám khẳng định có chứa tính ăn mòn và độc tính rất mạnh, ngay cả hộ thuẫn linh năng chiến hạm vận tải Lôi Điểu mở ra cũng có chút ăn không tiêu.
Nếu là tu sĩ cấp thấp trực tiếp bị bắn trúng, chỉ sợ trong háy mắt sẽ hóa thành nước sệt!
Hùng Tông Siêu tức giận gầm lên:
"Cho rằng lão tử là chiến hạm vận tải, không có sức công kích, thế nên coi lão tử là bia ngắm à? Phân tích quỹ tích công kích của đối phương cho ta, phóng huyền quang xiên chết nó!"
Hùng Tông Siêu ra lệnh một tiếng, toàn bộ đèn trong chiến hạm vận tải đều trở nên ảm đạm, tất cả linh năng đều dồn vào trong tinh não chủ, phân tích quỹ tích công kích của yêu thú.
Sau một thoáng, ba luồng sáng màu trắng từ phía trước chiến hạm vận tải bắn ra, đâm vào trong khói bụi.
Huyền quang đi đến đâu, tất cả đều không thể che thân, không những khói bụi không ngăn ngăn được tầm mắt. Thậm chí có thể nhìn thấu bên trong vật kiến trúc, còn có hiệu quả phóng đại vô cùng huyền diệu.
Lý Diệu tâm niệm khẽ động, giống như "nhìn" thấy bên trong một căn nhà đổ nát cách hơn mười dặm, có ba yêu thú giống như cóc đang ngồi, hình thể so với con cóc bình thường thì to hơn gấp trăm lần, nặng cả ngàn cân, bụng lúc phình lúc hóp, khi trương lên thì đường kính hơn năm thước. Sau đó thì hóp lại bắn ra nọc độc, xuyên thẳng lên trời:
"Thì ra là ba con cóc độc đầu quỷ, xem các ngươi trốn đi đâu!"
Ba con cóc độc cũng cảm giác được bị huyền quang khóa chặt, đều lộ ra vẻ mặt thất kinh, mụn mủ như mặt quỷ ở giữa trán nứt ra, phun ra một đống bụi mù rồi thân thể đột nhiên co rút lại.
Cóc độc đầu quỷ khi phun ra nọc độc thì hình thể to ra gấp mười lần, không thể di động quá nhanh.
Chỉ cần cho chúng một phút đồng hồ, thân thể có thể thu nhỏ lại chín phần mười, khi đó thì chạy trốn sẽ dễ dàng hơn.
Hùng Tông Siêu cười lạnh mấy tiếng, kích phát thần thông truyền âm ngàn dặm trong tinh não:
"Trung tâm chỉ huy. Đây là tàu số 8465, tàu của ta dùng Cửu Cửu Huyền Quang khóa chặt ba con cóc độc đầu quỷ, dự tính đối phương sau 57 giây sẽ hoàn thành thu nhỏ, gọi phi kiếm tấn công! Lặp lại một lần nữa, đối phương sau 57 giây sẽ tẩu thoát, gọi phi kiếm cấp bậc ưu tiên nhất để tấn công!”
Sau 31 giây.
Từ trong ba tòa quân doanh chung quanh thành phố Thanh Trạch, phân biệt dâng lên mấy chục thanh phi kiếm ánh sáng rực rỡ, lượn vòng giữa không trung, phát ra những tiếng rít chói tai, hung hăng đâm xuống phương vị mà Cửu Cửu Huyền Quang đã tỏa định.
"Rầm!"
Hơn trăm thanh phi kiếm từ ba góc độ bắn chụm lại, ba con cóc độc đầu quỷ cồn chưa thu nhỏ xong đã bị băm thành thịt nát, ngay cả tòa nhà cũng đổ sập!
Tất cả sư sinh trên chiến hạm vận tải đều hoan hô.
Chiến hạm vận tải Lôi Điểu tiến quân thần tốc, tới thẳng vùng trời phía trên nội thành.
" Năm trăm tu sĩ của Đại Hoang Chiến viện xin kề vai chiến đấu với chư vị đạo hữu của thành phố Thanh Trạch!"
...
Trung tâm Thành phố Thanh Trạch, trước một tòa nhà cao hai mươi tầng, yêu khí ngút trời, thú triều biển, vây chật như nêm cối.
Tòa nhà Thanh Dương này chính là tổng bộ của Thanh Dương, tông phái bản thổ của thành phố Thanh Trạch.
Một con yêu thú đặc biệt dài rộng đang ẩn núp ở tầng dưới cùng của một tòa kiến trúc cách một cây số, bộ dạng không khác mấy với cóc độc đầu quỷ, hình thể thì to hơn gấp ba lần, giống như một khối u khổng lồ.
Nó là thể biến dị của cóc độc đầu quỷ, cũng là vương giả trong cóc độc, là cóc độc Quỷ Vương.
Quanh người cóc độc Quỷ Vương phân bố vô số pháo mủ, phun ra mảng lớn sương mù màu xám, che phủ bầu trời, có thể làm nhiễu loạn sự dò xét bằng thần niệm của người tu chân.
Cho dù là Cửu Cửu Huyền Quang cũng không thể đâm thủng sương mù, tỏa định phương vị chính xác của nó.
Theo cái bụng nó lúc phình lúc hóp, nọc độc từ trong miệng cóc độc Quỷ Vương bắn ra, đâm thẳng tới tổng bộ của Thanh Dương, đánh cho phù trận phòng ngự lúc sáng lúc tối, lung lay sắp đổ.
Ngàn vạn yêu thú nhìn cóc độc phát uy với vẻ trông mong, chỉ cần phù trận phòng ngự bị ăn mòn, bọn chúng có thể xông vào tòa nhà thỏa thích ăn uống!
Trong tòa nhà Thanh Dương, hơn vạn dân thường tựa sát vào nhau, nghe tiếng oanh kích và tiếng ăn mòn xì xì từ bên ngoài không ngừng truyền đến, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, nhưng lại không có ai kêu khóc, người già và phụ nữ nhỏ giọng an ủi trẻ con:
"Bảo bối ngoan, người tu chân của Thanh Dương môn đều ở đây, nhất định sẽ không sao đâu!"
Mà nam tử trưởng thành đã sớm cùng với môn nhân Thanh Dương môn, cầm lấy pháp bảo, gia nhập huyết chiến.
Lúc này một lão già thân hình cao lớn nôn nóng bất an đi qua đi lại trong đại sảnh ở tầng một, chính là chưởng môn Hàn Thiên Dương của môn.
"Chưởng môn!"
Một môn nhân quần áo tả tơi, cả người đầy máu, thất tha thất thểu chạy về.
"Kỷ trưởng lão vẫn lạc rồi, người mà ông ta dẫn theo đã chết một hơn nửa, chúng ta ngay cả bóng dáng của cóc độc Quỷ Vương cũng không thấy!"
Thân hình Hàn Thiên Dương nhoáng lên một cái, Thiếu chút nữa thì ngã quỵ, cắn răng suy nghĩ nửa ngày, trong mắt hung quang bắn ra bốn phía, dữ tợn nói:
"Chuẩn bị xung phong lần thứ ba, ta sẽ tự mình dẫn đội, tất cả trưởng lão, chấp sự, chủ quản... Môn nhân từ Luyện Khí kỳ tầng thứ sáu trở lên toàn bộ tập kết, tạo thành đội cảm tử tu chân, chúng ta liều mạng!"
Môn nhân đó sợ quá, gấp đến độ nước mắt cũng chảy ra:
"Chưởng môn, xin hãy nghĩ kỹ, nếu làm vậy thì Thanh Dương môn sẽ tiêu tùng!"
Một lão già mặt đỏ ở phía sau cũng hô to:
"Chưởng môn, những lão già chúng ta cùng ngươi xung phong cũng không có vấn đề gì, nhưng ngươi ít nhiều cũng phải chừa lại chút mầm mống cho Thanh Dương môn chứ, không thể cứ như vậy để Thanh Dương môn chết hết!"
Hàn Thiên Dương cười lạnh, cười vô cùng thê lương:
"Chuyện đã tới nước này, còn giữ lại mầm mốm cái gì? Không tiêu diệt được cóc độc Quỷ Vương, nọc độc của nó sớm muộn gì cũng sẽ ăn mòn phù trận phòng ngự, đến lúc đó ngàn vạn yêu thú như thủy triều ùa vào, mầm móng gì cũng tiêu hết!"
Ngừng lại một chút, ánh mắt Hàn Thiên Dương sắc bén như dao. Nhìn một lượt các môn nhân ở xung quanh, điềm nhiên nói:
"Đứng ở đây đều là môn nhân hạch tâm của bổn môn, tổ tiên của không ít người mấy đời đều là môn đồ của Thanh Dương, ta cũng không nói những lời hào hùng gì với mọi người, phía sau chúng ta còn có cả ngàn phụ lão hương thân. Những lời vô nghĩa không cần phải nói, chỉ nói một điều!"
"Tinh Diệu Liên Bang chúng ta coi trọng nhất là chiến công, dũng khí.”
"Trước kia trong thú triều bùng nổ, cũng có không ít tông phái toàn quân xung kích, bị đánh cho thành tàn phế, cơ hồ là diệt môn."
"Sau trận chiến này, những tông phái đó đều dưới sự giúp đỡ của quốc gia, được đầu nhập đại lượng tài nguyên để trùng kiến, không những dục hỏa trùng sinh, thậm chí còn thịnh vượng phát đạt hơn!"
"Mà những tông phái khi thú triều bùng nổ thì sợ đầu sợ đuôi, lâm trận lùi bước, tất cả đều bị thế nhân nhạo báng, không những không có được sự ủng hộ của quốc gia, bạn bè làm ăn cũng cắt đứt hợp tác, ngay cả dân chúng bình thường cũng không muốn mua sản phẩm của những tông phái này, không muốn đến làm việc ở xí nghiệp dưới cờ những tông phái này."
"Những tông phái này tuy rằng không bị diệt môn trong thú triều bùng nổ, nhưng sau khi thú triều qua đi, bị ngàn người chỉ trích, vạn người nhạo báng, lưng gánh ô danh nhu nhược, mai danh ẩn tích thì không nói, còn để lại tiếng xấu muôn đời!"
"Lúc này, chúng ta đã là thú trong lồng, chỉ có liều chết xông lên, cho dù không thể chạy thoát, nhưng ít nhất cũng phải huyết chiến tới cùng, cho thế nhân nhìn thấy khí phách của tu sĩ Thanh Dương chúng ta, sau trận chiến mới có khả năng dục hỏa trùng sinh!"
"Mầm mống gì chứ? Người sống không phải là mầm mống, loại khí phách này mới là mầm mống của Thanh Dương môn chúng ta! Có cỗ huyết khí này, Thanh Dương môn vĩnh viễn sẽ không diệt môn!"
Hàn Thiên Dương ngừng lại một chút rồi lại cao giọng hô to, giọng nói như chuông đồng:
"Môn nhân Thanh Dương môn nghe lệnh!"
"Dưới sự dẫn dắt của bản chưởng môn, trưởng lão, chấp sự, chủ quản. . . Tất cả môn nhân từ Luyện Khí kỳ tầng thứ sáu trở lên chuẩn bị đột kích!"
"Người tu vi cao thì xung phong phía trước, bản chưởng môn dẫn đầu!"
"Trúc Cơ cấp cao đã chết, Trúc Cơ cấp trung đi lên; Trúc Cơ cấp trung chết, Trúc Cơ cấp thấp đi lên; Trúc Cơ kỳ chết sạch thì môn nhân Luyện Khí kỳ đi lên!"
"Ai sợ chết thì giờ cút luôn đi, rời khỏi Thanh Dương môn, chúng ta mỗi người đi một ngả!"
"Ầm ầm!"
Thế công của cóc độc Quỷ Vương càng lúc càng mãnh liệt, nọc độc đã ăn mòn hơn nửa phù trận phòng ngự, không tới nửa giờ nữa, yêu thú sẽ ùa vào tòa nhà, triển khai giết chóc máu tanh.
Môn nhân Thanh Dương môn cũng biết lời nói của chưởng môn không sai, bọn họ đã cùng đường rồi.
Cũng là chết, thà chết lừng lẫy còn được quốc gia giúp đỡ, một khi Thanh Dương môn trùng kiến, già trẻ lớn bé nhà họ cũng sẽ được chiếu cố tốt.
Nếu trốn ở đây ngồi chờ chết, làm rùa đen rút đầu, chờ yêu thú phá trận ùa vào, vậy thì đúng là chết một cách vô ích!
Tất cả môn nhân, không một ai rời đi, đao thương ra khỏi vỏ, chuẩn bị tử chiến!
Đúng lúc này, trên bầu trời truyền đến từng tiếng sấm:
"Ba trăm của tu sĩ Minh Tâm điện kề vai chiến đấu với chư vị đạo hữu của thành phố Thanh Trạch!"
Đây chỉ là bắt đầu.
Trong mười phút, tiếng sấm cuồn cuộn vang lên:
"Một trăm năm mươi tu sĩ của Băng Hỏa phong, kề vai chiến đấu với chư vị đạo hữu của thành phố Thanh Trạch!"
"Tám mươi tu sĩ của Định Thiên phủ kề vai chiến đấu với chư vị đạo hữu của thành phố Thanh Trạch!"
"Năm trăm tu sĩ của Đại Hoang Chiến viện kề vai chiến đấu với chư vị đạo hữu của thành phố Thanh Trạch.”
Môn nhân Thanh Dương môn đầu tiên là sửng sốt, sau đó thì mừng rỡ như điên, hoan hô nhảy nhót.
"Chưởng môn, viện quân đến rồi, trong phạm vi ngàn dặm, người tu chân của mấy chục tông phái đều đang tới, ngay cả Đại Hoang Chiến viện cũng phái ra năm trăm sư sinh tham chiến!"
Thân hình Hàn Thiên Dương khẽ run, thở phào một hơi, thần kinh đang căng ra đột nhiên được thả lòng, ngay cả nói cũng không nói nên lời.
Hắn sức cùng lực kiệt xua xua tay, như trút được gánh nặng, đầu đầy mồ hôi
Đúng lúc này, trên bầu trời lại truyền đến một tiếng lôi đình:
"Người tu chân của các tông phái anh dũng giết địch, Chính phủ Liên Bang vừa tuyên bố thông cáo, việc trùng kiến thành phố Thanh Trạch, tất cả công trình đều giao cho những tông phái tham chiến lần này tiếp nhận, cũng giao quyền khai thác kinh doanh mười chín mạch khoáng gần Phì Sơn cốc cho tông phái có biểu hiện dũng mãnh nhất trong tác chiến lần này.”
"Công trình trùng kiến Thành thị!"
"Mười chín mạch khoáng, quyền kinh doanh một trăm năm!"
"Bất kể là giành được cái nào, lợi nhuận cũng đều là con số thiên văn, đủ để mở rộng Thanh Dương môn bốn năm lần!"
"Không nói cái khác, cho dù là chỉ có một mạch khoáng, nhiều tài nguyên quặng như vậy cũng có thể khiến tu vi của ta đề thăng mấy cấp số!"
Mọi người đều hướng ánh mắt về phía Hàn Thiên Dương, trên mặt mỗi người đều tràn ngập hưng phấn, trong mắt mỗi người đều nở rộ hào quang.
Một trưởng lão không nhịn được hỏi:
"Chưởng môn, chúng ta có xông ra không?"
Hàn Thiên Dương cười ha ha, quanh người ùa ra khí thế cường đại, tóc bạc trên đều đều tỏa ra màu bạc chói mắt, làn da khô quắt một lần nữa trở nên ẩm ướt, lóe sáng, cả người lập tức như trẻ ra hơn một trăm tuổi.
Biến thân!
Hắn đang đốt cháy sinh mệnh, trùng kích cực hạn của tiến hóa!
"Xông chứ! Đương nhiên là phải xông lên rồi!"
"Bên ngoài có nhiều đạo hữu tới trợ chiến như vậy, thú triều nhất định đại loạn, lúc này xông trận sẽ thế như chẻ tre!"
"Hơn nữa các ngươi đều nghe thấy rồi đấy, công trình trùng kiến thành phố Thanh Trạch, còn có quyền kinh doanh mười chín mạch khoáng trong một trăm năm, chỉ cho tông phái dũng mãnh không sợ chết, anh dũng chém giết mà thôi!"
"Cho dù được chia một phần mười thôi đã đủ để Thanh Dương chúng ta thịnh vượng phát đạt trong một trăm năm tới, thậm chí là chen chân vào hàng ngũ bách cường của Liên Bang!"
"Cơ nghiệp trăm năm ở trong trận chiến này, lúc này mà không liều thì còn định đợi tới lúc nào?"
"Môn nhân Thanh Dương môn nghe lệnh, toàn bộ bạo khí đốt hồn, đánh ra cảnh giới chí cường, theo ta xung phong giết ra tương lai cho Thanh Dương!"