Mục lục
Tu Chân Tứ Vạn Niên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quan Hùng cười ha ha, râu quai nón vểnh lên: "Một đám ruồi bọ nho nhỏ muốn hút khô lão tử thì trở về tu luyện thêm một trăm tám mươi năm nữa đi! Lão tử chỉ hạ từ Trúc Cơ kỳ cao cấp xuống trung cấp mà thôi, trở về tu luyện thêm năm ba năm là lại mạnh như cũ!"

Lý Diệu nghe vậy, trong lòng trầm xuống.

Đạo tu chân, ngàn khó vạn hiểm, mỗi lần thăng cấp đều vô cùng gian nan, nỗ lực, tài nguyên, vận khí, cơ duyên. . . Thiếu một thứ cũng không được.

Rất nhiều người sau khi tu luyện đến một trình độ thì cả đời dừng ở đó, không thể tiến thêm nửa bước.

Tuy rằng Quan Hùng nói rất nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng Lý Diệu biết rằng từ Trúc Cơ kỳ cao cấp hạ xuống trung cấp, không phải dễ dàng tu luyện lại được.

Đừng nói năm ba năm, vận khí xấu một chút thì mười mấy hai mươi năm, thậm chí là cả đời cũng đừng hòng tu luyện lại được.

Gặp phải đả kích lớn như vậy, Quan Hùng vẫn mặt không đổi sắc, chuyện trò vui vẻ, không hổ là nam nhi đất hoang cứng rắn như sắt thép!

Nghĩ đến đây, Lý Diệu gật đầu, cười to nói: "Đúng vậy, cảnh tượng Hùng ca dũng cảm một đi không về lao vào thú triều, lúc này vẫn còn quanh quẩn trong đầu ta, Hùng ca mạnh như vậy, đừng nói chỉ hạ một cấp, cho dù rơi xuống Luyện Khí kỳ thì vẫn có thể tu luyện lại được!"

"Hảo tiểu tử, nói không sai, lão tử thích ngươi!"

Quan Hùng không biết từ đâu lấy ra một bình rượu mạnh, dùng răng cắn nắp bình rồi ùng ục uống hết nửa chai.

Rượu thuận theo râu chảy vào trong thuốc chữa bệnh, phát ra tiếng "xì xì", làm nổi lên bọt khí, nhưng hắn lại chẳng hề để ý, há miệng uống điên cuồng.

Lý Diệu từ trong khoang thuyền chữa bệnh đi ra, đứng trên mặt đất hoạt động chân tay, cảm thụ thân thể hoàn toàn mới sau khi trở thành người tu chân.

Hắn cảm thấy không tự nhiên lắm, sao cả người đau xót, mắt phải cũng sưng lên?

Trên tủ đầu giường ở bên cạnh đặt một chiếc gương nhỏ, cầm lấy nhìn vào, phát hiện mình đã mặt mũi bầm dập, đầu cùng sưng như đầu heo.

Hơn nữa trên người còn quấn băng vải, lờ mờ có tia máu thấm ra.

"Chẳng lẽ là tác dụng phụ của giác tỉnh căn?"

Lý Diệu không hiểu gì, đâu có nghe nói linh căn giác tỉnh còn có thể biến thành đầu heo.

Quan Hùng ợ một cái, nói: "Ngươi không nhớ à? Ngươi là bị một tiểu tử tên là Giang Đào đánh."

"Gì cơ?"

Lý Diệu nghiến răng nghiến lợi."Quả thực là khinh người quá đáng, chẳng lẽ con cháu Giang gia gì đó thì có thể ở trước mặt nhiều người tùy tiện đánh người à?"

Quan Hùng á khẩu không trả lời được, mắt chớp chớp, dùng một loại ánh mắt vô cùng cổ quái quan sát Lý Diệu.

Lý Diệu bị hắn nhìn cho rùng cả mình, sờ sờ đầu, cảm thấy mình hình như bỏ qua một chuyện gì đó rất quan trọng, thấp thỏm nói: "Hùng ca, ta nói sai gì à?"

Quan Hùng cười hắc hắc, mở tinh não mini, chiếu ra một tấm ảnh chụp không gian ba chiều.

Trong ảnh chụp rõ ràng xuất hiện một con quái thú huyết nhục mơ hồ, giống như là chó bị lột da, đã nửa chết nửa sống, cứt đái nhầy nhụa, chỉ còn lại một hơi thở.

Lý Diệu hoảng sợ: "Đây là yêu thú gì mà trông xấu xí thế, nhìn thôi mà muốn nôn mửa rồi, Hùng ca ngươi có ý gì thế?"

Quan Hùng nói: "Đây không phải yêu thú, đây là Giang Đào."

Lý Diệu sửng sốt: "Giang Đào? Hắn sao lại..."

"Ngươi nói xem, còn không phải là bị ngươi đánh à?"

"Ta?"

Lý Diệu cả nửa ngày vẫn không nói nên lời. Ngây ra một chốc mới mơ mơ hồ hồ nhớ ra, hình như là mình động thủ trước thật, Giang đại thiếu gia người ta hình như là phòng vệ chính đáng. Hơn nữa mới phòng vệ được hai hiệp thì không còn sức hoàn thủ, giống như trẻ con ba tuổi để mặc hắn chà đạp.

Quan Hùng tấm tắc lấy làm lạ:

"Tiểu tử ngươi cũng hung tàn thật, chỉ là một người tu chân vừa thăng cấp Luyện Khí kỳ tầng thứ nhất đã có thể đánh cho người tu chân Luyện Khí kỳ tầng thứ ba té đái vãi phân, không thành hình người, hiện tại vẫn còn nằm trong phòng cấp cứu! Nhìn bề ngoài của ngươi cũng có thể nói là nhã nhặn, không ngờ vừa điên lên là cuồng bạo như vậy!"

Khóe miệng Lý Diệu giật giật, khẽ nắm quyền đầu lại.

Hắn cuối cùng cũng nhớ ra, quyền đầu tiên của mình đám mạnh vào mặt Giang Đào, khiến cho mũi hắn hoàn toàn lõm vào trong.

Loại sảng khoái máu tươi bắn ra, xương cốt vỡ nát này đúng là tuyệt không thể tả.

Quan Hùng cười nói:

"Tiểu tử, ngươi thật sự là quá xung động rồi, đánh cho một con cháu Giang gia thành như vậy, hối hận cũng muộn rồi."

"Hối hận á?"

Lý Diệu chậm rãi nhớ lại cả sự kiện, cũng nhớ ra Giang Đào đã nói qua những lời này.

Vẻ mặt của hắn dần dần từ mê mang và do dự biến thành kiên định trước giờ chưa từng có.

"Hùng ca, ngươi sai rồi, chuyện đánh là Giang Đào tè đái vãi phân không phải là ta nhất thời xung động, ta cũng không hối hận."

"Ồ?" Quan Hùng nhướn mày, tựa như hai thanh chiến đao ra khỏi vỏ.

Lý Diệu nắm chặt quyền đầu, ưỡn thẳng người, cảm thụ linh năng xuyên qua kinh mạch, làm lớn mạnh cơ nhục, khoái ý hừng hực thiêu đốt trên nắm tay, gằn từng chữ:

"Bất kể bảy người tu chân bọn Đinh Dẫn hay là Hùng ca, các ngươi vì cứu tính mạng một xe người, biết rõ chắc chắn sẽ phải chết, vẫn người trước ngã xuống, người sau tiến lên, huyết chiến tới cùng, các ngươi đều là anh hùng, còn là ân nhân cứu mạng của Lý Diệu ta!"

"Hiện tại có người ngay trước mặt ta, mắng ân nhân cứu mạng của ta là 'Ngu ngốc', ta sao có thể nén giận, làm rùa đen rút đầu chứ?"

"Không đánh cho mũi hắn lõm vào đầu, không đánh cho hắn té đái vãi phân thì ta còn chẳng được tính là nam nhân, còn làm người tu chân cái gì!"

"Giang Đào muốn trả thù thì cứ đến đây, ta từ nhỏ đã lớn lên ở phần mộ pháp bảo, người muốn dồn ta vào chỗ chết cũng không phải chỉ có một hai người, khi ta bảy tuổi đã bị mười mấy tráng hán dùng khảm đao bao vây, nhưng hiện tại, ta vẫn sống khỏe!"

Trong mắt Lý Diệu ánh ra vẻ hung ác, cười nói:

"Vốn ta muốn dùng tên hiệu 'Yêu tinh' để hành tẩu ở đất hoang, có điều Giang Đào nếu thật sự muốn cái mạng nhỏ này của ta thì cũng không ngại để hung danh hiển hách 'Kên kên' vang khắp toàn bộ đất hoang!"

Quan Hùng động dung, ra sức vỗ vào khoang thuyền chữa bệnh, ở ngoài vỏ kim loại lưu lại một thủ ấn ăn sâu, kêu lên: "Hảo tiểu tử, là hán tử, ta phải kết giao với bằng hữu như ngươi!"

Ngừng lại một chút, lại cười nói, "Có điều ngươi không cần phải lo, lần này coi như tiểu tử ngươi của vận cứt chó, lúc ấy trên trần nhà sau lưng ngươi có một máy quay, tuy rằng máy thu âm đã bị phá hư hỏng, nhưng vẫn có thể nhìn được hình ảnh, căn cứ vào khẩu hình của Giang Đào trong hình ảnh, chuyên gia vẫn nhận biết được những gì hắn nói. Nói cách khác, tất cả lời hắn nói đều bị ghi lại. Tiểu tử này đã chạm đến điểm mấu chốt của người tu chân, hắn chết chắc rồi, Giang gia cũng không bảo vệ được hắn."

"Điểm mấu chốt của người tu chân ư?" Lý Diệu sửng sốt.

Quan Hùng gật đầu, giải thích:

"Đúng vậy, mặc dù ở trong giới người tu chân, Lưu truyền quy củ ‘bảo hộ người thường là thiên chức của người tu chân', 'máu tươi của Cường giả nên chảy vì kẻ yếu', nhưng chung quy không phải mỗi một người tu chân đều chịu nghĩa vô phản cố khẳng khái chịu chết."

"Nếu một người tu chân khi đại nạn lâm đầu lại lâm trận bỏ chạy, tuy rằng truyền ra thì khó nghe, nhưng trừ khiển trách hắn trên đạo nghĩa ra thì người khác cũng không tiện nói gì, dù sao sinh mệnh cũng quý giá. Không phải ai sinh ra đã có nghĩa vụ hy sinh vì người khác."

"Nhưng, Giang Đào chẳng những tự mình lâm trận bỏ chạy, sau đó còn trắng trợn làm nhục người tu chân của hy sinh, thậm chí uy hiếp ngươi, loại hành vi này đã xúc phạm đến điểm mấu chốt của người tu chân!"

Quan Hùng hít sâu một hơi, thở dài nói:

"Vũ trụ bao la, tinh hải vô tận, trừ nhân tộc chúng ta còn có rất nhiều chủng tộc rất cường hãn, yêu tộc, ma đạo, vực ngoại thiên ma, càng không cần phải nói tới các loại dị tộc tinh không cổ quái."

"Nhân tộc chúng ta sở dĩ có thể chinh phục những tà ma ngoại đạo này, đứng sừng sững ở đỉnh phong mạnh nhất vũ trụ chính là dựa vào người tu chân và người thường đoàn kết một lòng, đồng sinh cộng tử, Kề vai chiến đấu!"

"Người tu chân tuy rằng thực lực cường đại, thọ mệnh rất dài, nhưng số lượng quá ít. Hơn nữa linh năng sử dụng cũng có đủ loại hạn chế."

"Người thường tuy rằng chiến lực kém phát triển, nhưng số lượng đông đúc, sức sinh sản cường đại, có thể chống đỡ được một nền văn minh giữa các vì sao vượt qua tinh vực, quy mô khổng lồ."

"Càng đừng nói, tuyệt đại bộ phân người tu chân đều sinh ra trong người thường. Mà trong hậu duệ của người tu chân cũng có một bộ phận rất lớn là người thường."

"Người tu chân là cá. Người thường chính là nước; người tu chân là cây, người thường chính là đại địa kiên cố. Nói một câu rằng, số lượng người thường khổng lồ là nền móng chống đỡ Tu Chân giới, không có người thường, Tu Chân giới cũng sẽ sụp đổ triệt để!"

"Chiến hạm tinh thạch trên đỉnh đầu chúng ta đây, tuy là do tu chân thiết kế và luyện chế, nhưng trong quá trình chế tạo, cũng cần có ngàn vạn công nhân bình thường đến trợ giúp, càng đừng nói tới một loạt hệ thống công nghiệp lớn đồng bộ, đều là người thường thành lập nên!"

"Nếu không có nỗ lực của hàng tỉ người thường, không có một văn minh tinh tế cường đại làm cơ sở căn bản, những người tu chân chúng ta nhiều nhất chỉ luyện chế được phi kiếm đơn giản, sao có thể luyện chế ra nhiều pháp bảo siêu cấp có quy mô khổng lồ như vậy, sao có thể sáng tạo ra nên văn minh tu chân tráng lệ như vậy?"

"Giang Đào nói những lời này, nếu lưu truyền ra, bị cả chục tỉ người thường của Liên Bang nghe thấy, nhẹ thì sẽ dẫn phát sự bất mãn của người thường, gia tăng địch ý của người thường đối với người tu chân; nói nặng thì sẽ dẫn tới sự phân liệt giữa người tu chân và người thường, cơ sở tồn tại của Liên Bang nếu không còn, chúng ta sẽ dựa vào gì để chống lại yêu tộc, ma đạo, dị tộc tinh không?"

"Thậm chí nói khó nghe chút, nếu người tu chân chúng ta đều là một đám bậy bạ nhát gan, vậy thì có khác gì người tu ma? Lão tử nếu là một người bình thường thà trực tiếp đầu nhập vào người tu ma còn hơn, còn cần người tu chân ngươi làm gì?"

"Những đạo lý này, trưởng bối của Giang gia khẳng định đã từng nói với Giang Đào, có điều loại đệ tử của gia tộc quyền thế này từ nhỏ đã được lớn lên trong nhà ấm, chưa trải qua mưa gió, ngang ngược quen rồi, sao sẽ để những lời này ở trong lòng?"

"Lần này xảy ra đại sự, khẳng định còn có phiền phức đang chờ hắn, ngươi không cần phải quá lo lắng."

Lý Diệu nghe xong, thở phào một hơi, tổng kết:

"Ta hiểu rồi, ý của Hùng ca là ngươi có thể lựa chọn làm một người nhu nhược, nhưng ngươi không thể sau khi làm người nhu nhược rồi còn coi sự nhát gan và yếu đuối là thiên kinh địa nghĩa, quay qua vũ nhục anh hùng. Đây là điểm mấu chốt của người tu chân, phải không?”

Quan Hùng giơ ngón tay cái lên: "Đúng vậy, tổng kết rất đúng."

Lý Diệu hiện tại là một thằng nhóc tỉnh tỉnh mê mê trong Tu Chân giới, còn muốn lãnh giáo một số tin tức và quy củ của Tu Chân giới từ Quan Hùng.

Lều bỗng nhiên bị một nữ thiếu tá khí chất lạnh như băng vén lên, nàng ta nhìn một vòng, ánh mắt tối sầm dừng lại trên tay Quan Hùng.

Quan Hùng biến sắc, bình rượu đột nhiên biến mất.

Hắn thản nhiên như không, vẻ mặt vô tội đối mặt với nữ thiếu tá.

Nữ thiếu tá hừ khẽ một tiếng, lạnh lùng nói: "Còn thế này nữa ta sẽ tới thu thập ngươi!"

Nói xong, ném một bộ quần áo chiến đấu không có huy chương cho Lý Diệu: "Mặc vào rồi đi với ta, hắn muốn gặp ngươi."

"Ai?"

Lý Diệu chớp chớp mắt, nhưng lại không hỏi ra miệng, thành thành thật thật mặc quần áo chiến đấu vào rồi đi theo sau nữ thiếu tá.

Khi đến cửa lều, Lý Diệu đứng lại, hỏi Quan Hùng một câu cuối cùng:

"Hùng ca, vừa rồi khi ngươi một thương một ngựa lao về phía thú triều như phô thiên cái địa, thật sự không nghĩ tới cái chết à?"

Quan Hùng nhếch miệng cười, không biết từ đâu lại lấy ra bình rượu uống một ngụm, chớp mắt mấy cái rồi nói: "Tiểu tử, ta không phải là vì cái chuyện nhàm chán như 'Trường sinh bất tử' mà muốn làm người tu chân."

"Không vì trường sinh, vậy thì vì cái gì?" Lý Diệu truy hỏi.

"Đương nhiên là vì để được thống khoái đại sát tứ phương!"

Quan Hùng cười ha ha, uống một hơi cạn sạch rượu nặng, răng rắc, không ngờ nhai nuốt cả bình rượu, râu quai nón dính đầy mảnh vụn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK