Long Dương Quân cầm bát mỳ Lý Diệu vừa rồi úp cho cô, trong miệng ngậm nửa quả trứng kho, kinh ngạc nhìn Lý Diệu rất lâu, bỗng nhiên cười ra tiếng, cười đến mức hai vai run rẩy, hít thở đứt quãng, ngay cả nước mắt cũng chảy đến khóe miệng. “Thì ra ngươi đã sớm nhìn thấu tất cả, thật là, làm hại ta còn lo lắng vô ích nửa ngày.” Cô có chút thầm oán lườm Lý Diệu một cái, “Ta bắt đầu còn lo lắng, các ngươi có phải muốn chơi tiết mục thầy trò trở...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.