Quả thứ bảy... Quả thứ tám...
Liên tục hơn mười quả Lôi Từ Điện cầu liên hoàn nổ tung, hóa thành một cái lưới tia chớp có thể so với thiên lôi, cuốn chặt lấy cự nhân yêu tộc do muỗi bạc mặt quỷ ngưng tụ mà thành.
Cự nhân vung hai tay lung tung, phát ra tiếng gầm kinh thiên động địa, hổn hển kéo xé, cả nửa ngày mới triệt để xé vụn được lưới điện.
Tiếp theo trong thú triều yên lặng rất lâu, không còn Lôi Từ Điện cầu đánh ra, dường như bảy người tu chân đều đã vẫn lạc.
Bỗng nhiên.
Một hình người lấp lánh phóng lên cao, bay lên hơn trăm thước, đứng thẳng trên đỉnh đầu cự nhân yêu tộc.
Hai cái cánh cực lớn xòe ra tới hai ba mươi thước, thuần túy từ quang diễm đan vào mà thành, từ chỗ hình xăm sau lưng hắn cuồn cuộn không ngừng chiếu ra.
Là quan quân mắt đỏ!
Toàn thân trên dưới quan quân mắt đỏ đầy vét sẹo, hắn giống như một cự linh Man Hoang đỉnh thiên lập địa, khiêng Thái Ất Lôi Từ pháo nặng mấy ngàn cân trên vai, người bị quang mang của Lôi Từ Điện cầu nhuộm thành màu lam chói mắt!
" Đây là - người tu chân!"
Quan quân mắt đỏ cười điên cuồng, hồ quang quanh người càng lúc càng sáng ngời, càng lúc càng nóng rực, cuối cùng hóa thành một luồng sáng màu lam giống như thái dương, cả người hoàn toàn tan rã, vô cùng cuồng bạo nứt toác ra!
Lần nổ sau cùng này mạnh đến cực điểm, khiến cho toàn bộ bả vai bên phải của cự nhân yêu tộc tan thành khói bụi.
Sau Một phút đồng hồ, thú triều mới lại ngưng kết thành hình người, trong khuôn mặt toát ra vẻ sợ hãi và hoang mang.
Có lẽ nó có thể bắt chước ra hình thái của nhân loại, thậm chí có thể bắt chước ra trí tuệ của nhân loại.
Nhưng lại vĩnh viễn không thể nào hiểu được. Vì sao những nhân loại này lại nối đuôi nhau tìm tới cái chết.
Nó cũng có sức tính toán cường đại, dựa theo tính toán của nó, những người này đều là nhân loại cường đại nhất trên đoàn tàu tinh quỹ, có 90% tỷ lệ có thể chạy trốn, chỉ cần để nó được ăn no nê là được.
"Nhân loại. . ."
Cự nhân yêu tộc lắc lắc đầu, có chút ngây ngốc.
Móng vuốt của nó xẹt qua phía sau đuôi đoàn tàu tinh quỹ, xé xuống một khối tôn sắt.
Hành khách trên đoàn tàu tinh quỹ thậm chí có thể nghe thấy tiếng "Ong ong", giống như là một đàn muỗi đang om sòm bên tai.
"Huynh đệ, đến thùng xe số 14 đi!" Đại hán râu quai nón "Thạch liên trưởng" nói với Lý Diệu.
Đầu Lý Diệu đau tới muốn nứt ra, hai mắt mê mang, theo bản năng nói: "Các ngươi..."
Thạch liên trưởng nhìn lướt chung quanh, phàm là binh lính quân Liên Bang còn có khí lực để đứng lên. Tất cả đều đã tụ tập đến bên cạnh hắn.
Bọn họ giống như là một nhóm tượng thạch điêu, mặt không biểu tình, ánh mắt ngấn trệ.
Cho dù là tiểu binh vừa rồi còn hoảng sợ bất an, dưới sự an ủi của lão binh, lúc này cũng cố lấy hết dũng khí, quanh người bao phủ huyết tính dày đặc.
"Chúng ta là quân chính quy, ngươi là lính xuất ngũ thương tàn, cho nên để chúng ta tạo thành đạo phòng tuyến thứ hai, còn ngươi thì tạo thành đạo phòng tuyến thứ ba đi!" Thạch liên trưởng nói.
Lý Diệu ngây ra, cắn răng gật đầu, không nói gì đi về phía thùng xe số 14.
Cả người hắn nóng lên, đầu óc giống như thiêu đốt hừng hực, lực lượng thần bí nào đó đang điên cuồng oanh kích "Tùng Quả thể" của hắn.
Trong một giây này, hắn vô cùng khát vọng có thể nên mạnh mẽ, vô cùng khát vọng biến thành Người tu chân chân chính!
Thùng xe số 14. Tất cả người bị thương đều được di chuyển đến đây, người bị thương nhẹ thì đang lặng lẽ lau súng, kiểm tra đạn dược, tạo thành đạo phòng tuyến thứ ba.
Người bị thì nằm trên mặt đất, nghiến răng nghiến lợi, cố gắng để không phát ra tiếng rên rỉ.
Nếu không nhịn được thì bọn họ sẽ cúi đầu rên một khúc nhạc điệu hùng hồn, là quân ca của quân Liên Bang.
"Cho ta một khẩu." Lý Diệu nói với một người bị thương nhẹ.
Đối phương có chút kinh ngạc nhìn hắn, sau đó nhếch miệng cười. Đưa một khẩu Lôi Hỏa Bạo Thỉ thương tới.
" Răng rắc!"
Lý Diệu ra sức lên đạn, giống như muốn dồn hết thần hồn đang thiêu đốt hừng hực trong đầu vào nóng súng.
Trong thùng xe số 15, Thạch liên trưởng cao giơ cao Lôi Hỏa Bạo Thỉ thương, ấn linh phù tự hủy trên thân súng, hét lớn một tiếng: "Quân Liên Bang, toàn thể đập súng!"
"Rắc rắc!"
Hơn mười khẩu Lôi Hỏa Bạo Thỉ thương bị đập mạnh xuống đất, tứ phân ngũ liệt, biến thành sắt vụn.
"Liên Cứ kiếm, ra khỏi vỏ!"
Hơn mười thanh Liên Cứ kiếm hàn quang lấp lánh được hơn mười binh lính quân Liên Bang nhiệt huyết sôi trào nắm chặt trong tay, giơ lên cao giữa không trung, lần lượt thay đổi thành một rừng cây sắt thép đằng đằng sát khí.
Dựa theo quân quy, dưới tình huống bị bao vây quá gắt, địch mạnh ta yếu, tuyệt đối không thể chạy trốn, quân Liên Bang sau khi hủy diệt vũ khí nóng sẽ dùng Liên Cứ kiếm tiến hành trận giáp lá cà cuối cùng!
"Tôn đại đầu, chờ lão tử đếm tới ba, ngươi liền phát động phù trận thoát ly, tách thùng xe số 15 và đoàn tàu tinh quỹ ra, chúng ta cùng lao lên giết đám súc sinh này, nghe rõ chưa?” Thạch liên trưởng hô to.
Một tiểu binh khá lớn tuổi, cười hì hì, ma quyền sát chưởng nói: "Không thành vấn đề, lão tử làm lính tàu hai năm rồi, ngay cả lông của yêu thú cũng chưa được đụng đến sợi nào, hôm nay cuối cùng cũng được thỏa nguyện rồi!"
Hơn mười binh lính cùng cười ha hả: "Tốt, hôm nay chúng ta cùng nhau đi sờ lông chim!"
"Một!"
Thạch liên trưởng trừng mắt, gầm lên.
"Tạp chủng, đến đây đi, nếm thử Liên Cứ kiếm của gia gia!" Các binh sĩ cùng nhau gào thét.
"Hai!"
Thạch liên trưởng nhìn Tôn đại đầu.
Tôn đại đầu cắn răng, đi đến trước phù trận thoát ly, nắm chặt quyền đầu, lòng bàn tay đã xiết tới chảy máu.
"Chờ đó, súc sinh, người tu chân của chúng ta rất nhanh sẽ xuất hiện, đưa ngươi tới đến âm tào địa phủ, các gia gia đây ở đó chờ ngươi, chờ giết các ngươi thêm một trăm lần nữa. . ." Các binh sĩ cười điên cuồng.
"Bốp!"
Thạch gầm lên đến khàn cả giọng, nhưng lại không thể nghe được tiếng của bản thân nữa.
Tôn đại đầu và tất cả binh lính cũng vậy, vô cùng kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Trên đỉnh đầu bọn họ cách mấy ngàn thước, một vật thể di động siêu cao tốc đột phá vận tốc âm thanh, phát ra tiếng nổ đinh tai nhức óc gào thét lao tới!
Lý Diệu mở cửa kính xe, tròng mắt trợn còn to hơn cả mắt trâu, chỉ thấy một đạo quang cầu màu trắng rực rỡ loá mắt từ xa bay tới. Đột phá âm chướng sinh ra sương trắng, hình thành một gợn sóng cực lớn.
Cho tới khi đến trước mặt cự nhân yêu tộc, quang cầu dừng lại, hiện ra chân thân.
Là một người tu chân mặc tinh khải màu trắng!
"Là người tu chân của Sơn Hải phái!" Mấy tên binh lính hưng phấn gào lên.
Sơn Hải phái là một tông phái tam lưu thực lực bình thường trong đồng hoang yêu thú. Thực lực tổng hợp thì không được xếp vào một trăm hạng đầu của cả Liên Bang, chưa từng xuất hiện người tu chân Kết Đan kỳ nào.
Người tu chân này nhiều nhất chỉ là cảnh giới Trúc Cơ, cho dù có tinh khải gia trì, cũng không thể phát huy ra sức chiến đấu tới Kết Đan kỳ.
Mà thú triều phô thiên cái địa hắn phải đối mặt chính là yêu tộc đã có linh trí, là tồn tại tuyệt cường mà đại tu sĩ Kết Đan kỳ cũng phải sợ hãi!
Ở trước mặt thú triều như sóng thần. Thân ảnh của người tu chân Sơn Hải phái lộ ra vẻ nhỏ bé.
Giống như là một con đom đóm bay tới bầu trời đêm, trong nháy mắt sẽ bị bóng tối nuốt chửng.
Nhưng con "Đom đóm" nho nhỏ này ngay cả nửa giây cũng không do dự, từ sau lưng rút ra một thanh trường côn kim loại, nhẹ nhàng vung một cái, hai bên trường côn phun ra một đạo quang diễm dài hơn mười thước, Ngưng tụ thành hai thanh Quang Diễm Trảm Hạm đao (đao chém chiến hạm ánh sáng) ánh sáng sắc bén vô cùng.
Trảm Hạm đao, pháp bảo hung hãn ngay cả chiến hạm tinh thạch cũng có thể chặt đứt.
Quang mang lượn lờ quanh người "Đom đóm" trong nháy mắt bành trướng gấp mười lần, phụ trợ cho người tu chân Sơn Hải phái biến thành một cự nhân cao hơn mười thước.
Người tu chân của Sơn Hải phái vung Quang Diễm Trảm Hạm đao, liều lĩnh nhảy vào trong thú triều!
"Vù vù vù vù!"
Giống như một con dao đỏ hồng chém vào trong đậu hủ, người tu chân Sơn Hải phái trực tiếp chém rụng một cánh tay của cự nhân yêu tộc, sau đó mở ra một lỗ thủng trong suốt thông từ trước đến sau ở trước ngực nó.
Nhưng cự nhân yêu tộc vốn chính là từ hàng tỉ con muỗi bạc mặt quỷ ngưng tụ mà thành, cho dù thất linh bát lạc, cũng không thể đả thương đến căn bản của nó.
Yêu tộc thẹn quá hóa giận, dứt khoát không ngưng tụ thành hình người nữa, biến ảo thành một con cự mãng dài mấy ngàn thước, há cái miệng to như chậu máu, ngoạm lấy người tu chân Sơn Hải phái!
"Ầm!"
Đầu cự mãng bắn ra bảy tám chùm tia sáng, toàn bộ phần đầu trong nháy mắt liền tan vỡ, quang diễm quanh người người tu chân Sơn Hải phái phun ra điên cuồng, chiếu ra một đoàn thiên hỏa, chiếu sáng cả đại địa.
Trong "cổ" đã gãy của cự mãng phát ra thanh âm "ong ong ong ong", vô số muỗi bạc mặt quỷ từ phần thân bay ra, lại tạo thành cái đầu mới, lần thứ hai nuốt người tu chân Sơn Hải phái vào.
Người tu chân của Sơn Hải phái dồn hết sức, quang diễm bắn ra điên cuồng, lại đánh nát đầu cự mãng.
Lần thứ ba… Lần thứ tư. . .
Quang diễm của người tu chân Sơn Hải phái càng lúc càng mỏng manh, hành động cũng càng lúc càng chậm chạp, trên tinh khải màu trắng uy phong lẫm lẫm đã dính không ít yêu huyết của muỗi bạc mặt quỷ, không ngừng ăn mòn tinh khải, tỏa ra bọt khí, bốc lên yêu khí màu xám.
Cuối cùng.
Sau khi người tu chân Sơn Hải phái lần thứ sáu đánh nát đầu cự mãng, quang diễm của Trảm Hạm đao tắt hoàn toàn.
Trên người hắn đầy muỗi bạc mặt quỷ.
Người tu chân của Sơn Hải phái lung lay sắp ngã, hào quang quanh người vô cùng ảm đạm, giống như ngọn nến trước gió, tùy thời có thể tắt.
Hắn vẫn không chịu bỏ cuộc, chắn giữa thú triều và đoàn tàu tinh quỹ, hết lần này tới lần khác thử đốt linh hỏa, kích phát Quang Diễm Trảm Hạm đao, nhưng hết lần này tới lần khác lại thất bại.
Muỗi bạc mặt quỷ lúc nhúc, lần thứ bảy ngưng kết thành cự mãng cắn nuốt thiên địa, cổ rướn lên, đầu như cây lao, hung hăng đâm tới.
Người tu chân Sơn Hải phái bỏ Quang Diễm Trảm Hạm đao, vung quyền đầu phẫn nộ!
Trong đoàn tàu tinh quỹ, Lý Diệu cũng nắm chặt tay như hắn.
Chặt tới mức tất cả xương cốt đều như muốn nhô ra khỏi da thịt!
"Ầm!"
Vào khoảnh khắc cự mãng sắp nuốt chửng người tu chân của Sơn Hải phái thì trong tầng mây bỗng nhiên truyền đến tiếng gầm rú giống như núi lửa phun trào.
Cơ hồ là cùng trong nháy mắt, đầu cự mãng biến thành màu đỏ thẫm rồi vỡ tung, hóa thành vô số nham thạch nóng chảy, bắn ra chung quanh.
Nham thạch nóng chảy giống như là linh hỏa có sinh mệnh, bất kể muỗi bạc mặt quỷ chạy trốn thế nào đều có thể không ngừng nhảy nhót, bắn ra, lây dính, rất nhanh liền hình thành một tấm lưới lửa phô thiên cái địa, thắt chặt cự mãng trong liệt diễm vô cùng vô tận.
"Tam muội chân hỏa! Là tam muội chân hỏa!" Lý Diệu vô cùng kích động, cùng tất cả binh lính phát ra tiếng gầm rú như dã thú.