Mục lục
Tu Chân Tứ Vạn Niên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đi trước nhất đội ngũ là hai mươi người tu chân mặc tinh khải, thực lực ít nhất Trúc Cơ kỳ trở lên, trải qua sự tăng cường của tinh khải, giống như hai mươi cây đuốc cháy rực, không có lúc nào là không phun ra nuốt vào sóng triều linh lực cường đại.

Linh căn của những người tu chân cấp thấp như Lý Diệu đều cảm giác áp lực tuyệt cường, lỗ chân lông trong nháy mắt đóng lại, ngay cả một dòng linh ti cũng không dám phóng ra.

Sát ý dày đặc như vậy, không phải là người ta cố ý làm ra, mà là sau khi huyết chiến liên tục với yêu thú trong lòng đất không có ánh mặt trời, thần hồn tự nhiên phủ lên một tầng sát khí.

Nếu là thân kinh bách chiến, giết chóc hơn vạn, sát khí thậm chí có thể cô đọng thành hình, dùng để sát phạt trên chiến trường, so với linh khí thì sắc bén hơn gấp trăm lần.

Cho dù tinh khải trên người những người tu chân này đều loang lổ vết máu không được toàn vẹn, phù văn tinh xảo và những chỗ nối ở các khớp đều bị ăn mòn.

Lọt vào mắt Lý Diệu, vẫn là vừa thèm khát vừa đố kỵ, hận không thể chạy tới lột xuống một bộ mặt lên người mình.

Hai mươi tu sĩ tinh khải nghênh ngang, uy phong lẫm lẫm đi qua, phía sau là mấy chục chiếc xe lớn, yêu khí ngút trời, ở khe hở còn nhỏ ra chất lỏng đặc sệt, bên trong chất đầy thi thể của yêu thú.

Đây chỉ là nhóm đầu tiên, còn có đại lượng thi thể yêu thú đều ở dưới mặt đấy, phải mau chóng xử lý, nếu không sẽ thành ôn dịch, không phải là chuyện đùa.

Sau khi đoàn xe vận chuyển thi thể yêu thú đi qua, chính là chiến xa tinh thạch kéo mấy cái lồng sắt lớn, trên mỗi một lồng sắt đều khắc mấy trăm đạo phù trận, phần đế xe còn khảm vô số tinh thạch, hồ quang rung động keng keng, chạy giữa những song sắt.

Trong lồng sắt là một con yêu thú cường đại, phát hiện mình không ngờ bị nhân loại vây xem, càng thêm tức giận, nhảy lên nhảy xuống, liều mạng giãy dụa.

Nhưng mỗi lần va vào lồng sắt đều sẽ dẫn tới một thiểm điện, giật cho họ nhe răng trợn mắt, vảy dựng đứng, trong không khí tràn ngập mùi khét.

"Những con này đều là Yêu Tướng, lần này tổng cộng bắt được mười chín Yêu Tướng, thật không dễ dàng!"

Triệu Thiên Trùng cười nói.

Lý Diệu chăm chú nhìn, phát hiện Yêu Tướng bị nhốt trong lồng sắt khác với những yêu thú cấp thấp như Yêu Binh, trên người phần lớn xuất hiện một số đặc trưng gần giống nhân loại.

Đặc biệt là hai mắt của bọn chúng, có thể nhìn thấy rõ ràng vẻ hoảng sợ, phẫn nộ, cừu hận cùng với sát ý.

Trong đó một số Yêu Tướng đặc biệt hung hãn cho dù là bị chớp giật liên tục, tạo ra vết thương sâu tới tận xương vẫn không thèm quan tâm, nhìn chằm chằm người tu chân và binh lính bên cạnh.

Giống như muốn dùng ánh mắt hung tàn để xé xác tất cả những nhân loại này.

"Ngay cả Yêu Tướng hung hãn như vậy cũng có thể bắt làm tù binh, trình độ kịch liệt của đại chiến trong lòng đất lần này thật là khó có thể tưởng tượng!"

Lý Diệu kinh thán, không khỏi sinh ra một tia xấu hổ.

Vừa rồi nhìn những bài viết trên diễn đàn, hắn còn dào dạt đắc ý, cảm thấy mình có thể giết một con Yêu Tướng cấp thấp trọng thương đã rất lợi hại rồi.

Cho tới lúc này, hắn mới ý thức được giữa mình và cao thủ chân chính rốt cuộc có chênh lệch lớn cỡ nào.

Nếu cho hắn xâm nhập chiến trường trong lòng đất, chỉ sợ ngay cả một giờ cũng không chống đỡ được, bị xay thành thịt nát rồi.

"Vẫn không đủ cường đại!"

"Hiện tại ta chỉ có chút danh khí nho nhỏ ở Đại Hoang Chiến viện, người ta là xem trọng tiềm lực của ta thôi."

"Đặt ở trong Tu Chân giới rộng lớn, ta vẫn là nhân vật bé nhỏ không đáng kể, ngay cả tư cách tham dự đại chiến trong lòng đất cũng không có."

"Trở nên mạnh mẽ, ta nhất định phải nhanh chóng trở nên mạnh mẽ hơn, ít nhất phải còn trẻ hơn Đinh Linh Đang và Bành sư huynh đã tiến vào Trúc Cơ kỳ, mới có tư cách tham dự đại chiến Tu Chân giới chân chính!"

Lý Diệu thầm nghĩ. Lỗ Thiết Sơn bỗng nhiên đẩy hắn một cái:

"Yêu Vương tới rồi!"

Lý Diệu tinh thần chấn động, kiễng chân, vươn cổ nhìn về phía xa.

Còn chưa nhìn thấy Yêu Vương, tầm mắt bị một nam tử xấu xí mũi củ tỏi, giống như là chó xồm hấp dẫn.

Người này không mặc tinh khải, chỉ khoáng trường bào vải rộng thùng thình, hai tay cũng đút vào trong tay áo.

Cả người bất hiển sơn bất lộ thủy, lại lờ mờ tỏa ra khí tức cường đại hơn cả tu sĩ tinh khải.

Đặc biệt là trong tay áo của hắn, giống như cất giấu một kiện binh khí vô cùng đáng sợ, cho dù Lý Diệu cách hắn mấy trăm thước vẫn có thể cảm nhận được khí tức nguy hiểm trên binh khí đó.

"Là chiến đao?"

Từ hình dáng bên ngoài của tay áo cho thấy người này là dùng pháp bảo loại chiến đao.

Lý Diệu gần đây đang nghiên cứu chiến đao, ánh mắt bất giác nhìn lên tay áo người này, bị chiến đao tuyệt thế thâm tàng bất lộ hấp dẫn.

Ánh mắt chỉ ngưng tụ ba giây, Lý Diệu bỗng nhiên cảm thấy da đầu ngứa ran, giống như một thanh chiến đao vô hình từ trong tay áo người này bắn ra, một đao chém tới, thế không thể đỡ, chính giữa yết hầu hắn!

"A!"

Lý Diệu không nhịn được rên khẽ, cả người lảo đảo, thối lui hai bước, thiếu chút nữa thì ngã xuống từ chiến xa tinh thạch.

Hai tay che yết hầu, trán túa mồ hôi lạnh, cảm giác đau nhói từ hầu kết truyền đến không ngờ rất chân thật, Lý Diệu nổi da gà, như vừa chết đi một lần!

Triệu Thiên Trùng và Lỗ Thiết Sơn nhìn hắn với vẻ kỳ quái, không rõ vì sao chân Lý Diệu đột nhiên như nhũn ra.

Ngoài mấy trăm thước, nam tử mũi củ tỏi cảm giác được sự khác thường của Lý Diệu, liếc hắn một cái, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.

"Người này chính là Long Văn Huy, phó minh chủ của Bách Chiến Đao minh, là thợ săn yêu thú tiếng tăm lừng lẫy trên đất hoang, cường giả Kết Đan kỳ, một trong những chiến lực đỉnh phong trong trận chiến thành phố Thanh Trạch, Yêu Vương chính là bị hắn bắt làm tù binh!"

Triệu Thiên Trùng giới thiệu.

"Thì ra là cường giả Kết Đan, chẳng trách thực lực mạnh mẽ như vậy, chỉ nhìn một cái mà giống như là bị chém một đao, căn bản để không cản được!"

Lý Diệu trong lòng vẫn còn sợ hãi, sớm biết là cường giả Kết Đan thì hắn sao dám nhìn lén binh khí của người ta?

Hít sâu một hơi, thu nhiếp tâm thần, Lý Diệu nheo mắt lại, nhìn về phía sau Long Văn Huy.

Hai chiếc chiến xa tinh thạch phía sau Long Văn Huy đi song song, kéo một lồng giam trong suốt to lớn vô cùng, tất cả tay vịn đều được chế tạo từ tài liệu thủy tinh trong suốt, chẳng những bên ngoài khắc đầy phù văn, ngay cả bên trong thủy tinh cũng có vô số đạo phù trận min tỏa ra ánh sáng.

Trong lồng giam một quái vật hình người thân cao hơn hai thước đang đứng thẳng, quanh người phủ một lớp vảy màu xanh nhạt, phía sau còn mọc một cái đuôi hẹp dài, ngũ quan rõ ràng, giống như mặt người vặn vẹo, hai cái sừng nhô lên cao, cái ở bên trái đã gảy, chảy ra chất lỏng màu vàng nhạt.

Tay và lòng bàn chân của Yêu Vương này đều bị đinh dài bằng thạch anh xuyên thủng, dùng xích thạch anh cố định ở bốn phía lồng giam, trên xương bả vai lại xuyên vào hai mũi nhọn màu tím, thỉnh thoảng lại phóng ra tia chớp.

Ngay cả Lý Diệu ở xa trăm mét cũng có thể nghe thấy trong cơ thể Yêu Vương phát ra những tiếng đùng đoàng.

Trên mặt Yêu Vương không nhìn ra chút biểu tình nào, chỉ ở sâu trong mắt thỉnh thoảng phóng ra một đạo tinh mang hung tàn đến cực điểm, chậm rãi đảo qua qua toàn trường, giống như đang nhìn một đám kiến bé nhỏ không đáng kể.

Bỗng nhiên, nó nhìn lướt qua Lý Diệu.

Cường đại! Khủng bố! Bạo ngược! Hung tàn!

Những từ ngữ này lập tức từ sâu trong não Lý Diệu cuồn cuộn không ngừng tuôn ra.

Cho dù bị xích khóa chặt, nhưng Yêu Vương này phát ra khí tức mạnh mẽ, khiến tinh thần Lý Diệu khẩn trương cao độ, sinh ra suy nghĩ muốn liều chết đánh một trận.

Có thể biết được rằng, nếu không có xiềng xích, Yêu Vương này một khi điên lên thì rốt cuộc đáng sợ tới mức nào.

"Tít tít!"

Tinh não mini của ba người Lý Diệu đồng thời vang lên, sau khi nhìn lướt qua, ba người không hẹn mà cùng lộ ra vẻ mặt vui mừng.

"Ba người chúng ta đều được chọn là đại biểu của Đại Hoang Chiến viện!"

"Yêu Vương vô cùng cường đại này sẽ do chúng ta trảm sát!"

...

Ngoại ô Thành phố Thanh Trạch lâm thời thu xép một khu vực, dựng ra những lều trại nối dài không dứt.

Tất cả thị dân được giải cứu đều được bố trí ở đây, đợi sau khi thú triều kết thúc thì sẽ về nhà.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân quân đội không thể vận dụng hỏa lực mạnh, chỉ có thể tiến hành huyết chiến trên đường phố.

Đất hoang vắng vẻ, giao thông không tiện, các loại tài liệu kiến trúc lại thiếu thốn đến cực điểm, tuyệt đại bộ tài liệu xây dựng cơ bản đều vận chuyển từ lục địa, xây dựng một thành phố lớn mấy chục vạn dân cư là điều vô cùng khó khăn.

Nếu dùng hỏa lực mạnh san bằng cả tòa thành thị, chẳng những không thể bố trí sắp xếp cho nhiều dân thường như vậy, trùng kiến còn là một công trình to lớn lâu dài, phí tổn sẽ là một con số khổng lồ.

Mà trong lúc này, nhân loại mất đi một cứ điểm vĩnh cửu sẽ mang đến hậu quả không thể đo lường.

Bởi vậy, không đến mức vạn bất đắc dĩ, quân Liên Bang cũng không muốn tự tay hủy diệt một tòa thành thị mà hơn trăm năm khổ cực mới dựng lên được, có thể giữ lại mấy phần nguyên khí, trùng kiến gia viên thì sẽ tiện hơn.

Lúc này biết được tin tức đã giành được toàn thắng, toàn bộ khu an trí lâm thời đều sôi trào.

Từ trẻ con đang bi bô tập nói đến người già tóc bạc da mồi, ai nấy đều nhảy nhót hoan hô, hét to khẩu hiệu người tu chân và quân Liên Bang vạn tuế.

Đặc biệt là khi đoàn xe áp giải tù binh yêu tộc chậm rãi đi qua khu an trí lâm thời, không khí lại càng sôi động, tất cả quần chúng đều lớn tiếng trầm trồ khen ngợi, vỗ tới sưng cả tay.

Không ít thân nhân chết thảm trong thú triều, quần chúng có thâm cừu đại hận với yêu tộc liều lĩnh muốn xông lên, bị binh lính cản lại:

"Đừng vội, sẽ tới lúc ngươi được báo thù rửa hận!"

Bên cạnh điểm an trí lâm thời, dựa vào sự viện trợ của mấy tông phái tu luyện, một tòa án chiến tranh đơn giản có thể chứa được mười vạn người trong mấy ngày đã được dựng xong.

Chỉ nửa ngày đã không còn chỗ ngồi, thị dân có thân nhân chết đi trong thú triều được an bài ở ghế khách quý, các thị dân còn lại thì thông qua rút thăm quyết định số ghế, người không được an bài thì tụ tập ở ngoài toà án chiến tranh, thông qua màn hình cực lớn trên trời xem trực tiếp.

Hôm nay, toà án chiến tranh đặc biệt của thành phố Thanh Trạch sẽ tiến hành công khai xét xử một Yêu Vương và mười chín Yêu Tướng!

Đây là thông lệ của Tinh Diệu Liên Bang.

Đối với Yêu Binh và yêu thú làng nhàng thì toàn bộ coi như dã thú, thích giết thì giết.

Nhưng đến cấp bậc của Yêu Tướng, trí tuệ không hề kém nhân loại, cũng từng thành lập đế quốc yêu thú xưng bá vũ trụ mấy vạn năm, từng coi mình là chúa tể của nhân loại.

Đoạn lịch sự nhục nhã này, nhân loại khắc cốt minh tâm.

Nếu đối đãi với yêu tộc cấp cao như dã thú thì chẳng khác nào là vũ nhục bản thân.

Bởi vậy, nhân loại coi chiến tranh giữa mình và yêu tộc, định nghĩa là chiến tranh sinh tồn giữa hai nền văn minh khác nhau.

Đến cấp bậc từ Yêu Tướng trở lên, chính là quan chỉ huy của văn minh đối địch, một khi bắt được thì có thể hưởng thụ đãi ngộ tù chiến tranh, được toà án chiến tranh xét xử, xử phạt mức cao nhất theo pháp luật.

Về phần kết quả xét xử thì vĩnh viễn chỉ có một loại.

Tử hình, lập tức chấp hành!

Không những như vậy, tử hình còn là do hai loại người cùng chấp hành.

Thứ nhất, là người tu chân cấp thấp tự tham gia chiến tranh, ở trên chiến trường có biểu hiện xuất sắc.

Thứ hai là dân thường có thân nhân chết dưới nanh vuốt của yêu thú, có huyết cừu với yêu thú.

Đối với Yêu Tướng, Yêu Vương cùng hung cực ác, thậm chí là Yêu Hoàng mà nói, cái chết không hề đáng sợ.

Giống như người tu chân nhân loại cấp cao, khi không có đường lui, cũng sẽ khẳng khái chịu chết.

Nhưng đối với Yêu Vương ở Huyết Yêu giới có địa vị được tôn sùng mà nói, chết trong tay người tu chân cấp thấp thậm chí là dân thường tay trói gà không chặt, không nghi ngờ gì nữa là chuyện rất nhục nhã.

Mà ở Tinh Diệu Liên Bang, ngay cả một công nhân bình thường cũng có cơ hội giết chết một Yêu Vương, tự tay báo thù cho người thân của mình, đây không nghi ngờ gì nữa là niềm an ủi lớn nhát, cũng là sự cổ vũ lớn nhất đối với sĩ khí của toàn nhân loại!

Cho nên, Lý Diệu rất vinh dự được trở thành một trong một ngàn người thi hành án.

Yêu Vương ngang với cường giả Kết Đan của nhân loại, sẽ chết trong tay hắn và chín trăm chín mươi chín đồng bào!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK