“Đáng tiếc cái gì?” Lý Diệu nhíu mày hỏi. “Mười năm gần đây, ta tổng cộng gặp được ba kẻ đáng giá giết nhất, đáng tiếc là, ta đều không thể thống khoái buông tay đi giết!” Yến Ly Nhân ca thán nói, “Vương Hỉ là người thứ nhất đáng giết, nhưng khi đó hắn quyền diễm ngập trời, chưởng môn sư huynh chỉ bảo ta luận bàn với hắn, lại không để cho ta giết hắn, nói cái lợi của không giết hắn, so với giết hắn còn nhiều hơn!” “Đợi tới lúc có thể giết hắn, kẻ so...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.