Sau nửa tiếng, Mao Phong và Hứa lão vội vàng chạy tới kho tinh khải bỏ hoang.
Trước khi mở cửa lớn, hai người nhìn nhau, đều thấy được sự kinh ngạc trong đáy mắt người kia.
Tuy rằng Mao Phong bình thường có biểu hiện nóng nẩy dễ giận, động chút là phểnh râu trừng mắt, nhưng đây là vì hắn muốn khiến các đệ tử kinh sợ, cố ý tạo ra biểu hiện giả dối.
Làm tổng huấn luyện viên ngoại doanh của doanh trại huấn luyện Lôi Đình mười năm, Mao Phong đã thấy đủ loại thiên tài và yêu nghiệt, không phải là một người dễ kích động và khiếp sợ.
Lần này hắn lại thật sự sợ rồi.
Hơn nữa hắn nhìn ra được, ngay cả Hứa lão, trù huấn sư số một nội doanh cũng cảm nhận được sự rung động mãnh liệt!
Phía sau hai người còn có hai gã luyện khí sư của ngoại doanh, họ đang không hiểu vì sao tổng huấn luyện viên và Hứa lão lại gọi họ tới kho tinh khải bỏ hoang này.
Cái kho này không phải dã hoang phế rất nhiều năm rồi năm?
Trong nháy mắt cửa kho hàng mở ra, đập vào mặt không phải là khí tức gỉ sét tử khí trầm trầm mà là mùi sữa thơm thấm vào ruột gan.
Một màn hiện ra trước mặt bốn người khiến tròng mắt của họ như đông cứng lại.
Dưới ánh đèn, một trăm bốn mươi tinh khải giống như một trăm bốn mươi pho tượng dũng sĩ được đúc từ sắt, vô thanh vô tức đứng sừng sững ở bốn phía kho hàng, tỏa ra sát khí lãnh liệt.
Giáp rỉ sét tất cả đều sáng ngời như gương.
Dưới ánh nắng, tỏa ra quang huy rực rỡ, khiến bốn người giống như đang ở trong một cung điện thủy tinh, đẹp như mộng ảo.
Lý Diệu thì đang đứng giữa kho, nghênh đón bọn họ tới.
Vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt tràn ngập tự tin đó giống như là chúa tể của một trăm bốn mươi bộ tinh khải này, tinh khải chi vương!
Mao Phong và Hứa lão không hẹn mà cùng hít sâu một hơi. Đi vào kho hàng.
Hai gã luyện khí sư, lại không nín nhịn giỏi như họ, hô lên:
- Những tinh khải đã bị bỏ hoang mấy chục năm này không ngờ được bảo dưỡng tới loại trình độ này sao?
- Quá, quá khoa trương rồi!
Lý Diệu có chút hoảng hốt.
Hắn từng nghĩ đi tới Mao Phong tới sẽ đáp lại hắn một cách mỉa mai thế nào để trút đi cục tức trong lòng.
Nhưng hiện tại, tổng huấn luyện viên thật sự đi tới trước mặt, lộ ra vẻ mặt không thể tin được, lại nghe người bên ngoài tán thưởng, hắn bỗng nhiên cảm thấy...
Tất cả những điều này đều không còn quan trọng nữa rồi.
Bất kể là sự kinh ngạc của Mao Phong hay là tiếng kinh thán và ca ngợi của người bên ngoài đều không quan trọng, lại càng không phải là thứ mà hắn theo đuổi.
Bản thân tinh khải mới đáng để hắn đốt cháy thần hồn đến cực hạn, theo đuổi, phấn đấu, say mê, từ trong thế giới của tinh khải, hắn có thể có được tất cả lạc thú!
Việc gì phải quan tâm người khác đánh giá hắn thế nào?
Phê bình cũng được. Ca ngợi cũng thế.
Coi hắn là gà mờ cũng được, coi hắn là quái thai cũng không sao.
Hắn không muốn lãng phí cho dù là một giây trên những chuyện này. Chỉ muốn kết thúc thật nhanh, tiến vào khâu tiếp theo, đi sâu hơn vào thế giới của tinh khải, tận tình lãnh hội sự ảo diệu vô cùng vô tận đó!
Thần sắc Mao Phong vô cùng cổ quái.
Hắn có chút thất thần, khi đi tới trước mặt chiến khải Huyết Đao. Ngón tay thô ngắn nhẹ nhàng vuốt ve, lộ ra vẻ mặt khó tả.
Mấy chục năm trước, Mao Phong cũng là một đệ tử của doanh trại huấn luyện Lôi Đình.
Chiến khải Huyết Đao này chính là chiến hữu và đồng bọn đã làm bạn với hắn trong doanh trại huấn luyện.
Cho tới lần huấn luyện cuối cùng, bọn họ tới đất hoang thực chiến. Gặp một tốp thú triều lớn, chém giết chừng một ngày một đêm.
Tuy rằng hắn may mắn sống sót, nhưng chiến khải Huyết Đao lại hỏng triệt để, bị đưa vào trong phần mộ tinh khải.
Mao Phong nhớ rõ, chiến khải Huyết Đao này bảy tám loại dịch yêu thú ăn mòn, đã sớm gỉ sét không thành bộ dạng.
Không ngờ hiện tại, lại mơ hồ khôi phục phong thái năm đó!
Trừ một số vết thương bị ăn mòn triệt để thành lỗ thủng ra, tuyệt đại bộ phận những chỗ còn lại đều tỏa ra huyết quang, mỗi một tòa phù trận khắc ở bên ngoài tinh khải đều trở nên rõ ràng, ngay cả bút pháp nhỏ nhất cũng hiện ra, tuyệt đối có thể khiến linh năng lưu chuyển vô cùng thông thuận!
- Thật không ngờ ngươi còn có ngày được thấy ánh sáng!
Mao Phong lầm bầm, tâm tình phức tạp.
Cảm tình giữa Khải sư và tinh khải giống như như là giữa chiến hữu và sủng vật.
Bộ chiến khải Huyết Đao này tuy rằng không làm bạn với hắn quá lâu, nhưng lại từng cứu hắn một mạng, có ý nghĩa vô cùng đặc thù với hắn.
Lúc Mao Phong đang cảm khái thì hai gã luyện khí sư lại ở trong góc dùng ánh mắt vô cùng thưởng thức đánh giá sáu tinh khải đặt trên đất.
Sáu tinh khải này là bị ăn mòn nhiều nhất, giữa các bộ vị đều dựa vào vết gỉ mới miễn cưỡng gắn được lại với nhau.
Lý Diệu chấn vỡ vết gỉ, sáu tinh khải này sẽ triệt để vỡ vụn.
Mất đi đại lượng cấu kiện mấu chốt, căn bản không thể ghép những bộ vị đã tán loạn lại.
Lý Diệu chỉ có thể dựa theo vị trí đại khái, đặt cấu kiện đã tán loạn dưới đất, ghép thành bộ dạng tinh khải.
Vấn đề là ở chỗ hắn ghép rất chính xác!
Bất kể là khoảng cách và góc độ giữa hai cấu kiện, đều giống hệt như trong sơ đồ kết cấu, giống như là mở một sơ đồ kết cấu lập thể ra rồi đặt lên một cách chính xác.
Trình độ như vậy, ở trong mắt hai gã luyện khí sư tuyệt đối là chuyên nghiệp đến cực điểm!
Sau nửa tiếng, bốn người tâm tình đang vô cùng phức tạp đưa ra kết luận.
- Một trăm bốn mươi sáu tinh khải hỏng này đã hoàn thành bảo dưỡng, ngay cả một cái khe hở nhỏ nhất cũng không bỏ qua!
- Mà đây là hắn hoàn thành dưới tình huống phải đeo Loạn Hành Thiết!
- Tiểu tử này, là quái thai không hơn không kém!
Râu Mao Phong run lên, nhìn về phía Lý Diệu.
Lại phát hiện hắn không biết từ lúc nào đã nằm ngủ giữa kho hàng, còn phát ra tiếng ngáy nho nhỏ.
Liên tục năm ngày năm đêm không chợp mắt, tinh thần tập trung cao độ, thần hồn cạn kiệt đến cực hạn, đây cơ hồ là một lần "Bốc cháy" mãnh liệt nhất của Lý Diệu từ lúc trở thành người tu chân tới nay.
Hắn thật sự không chống đỡ được nữa, rơi vào giấc mộng đẹp.
Trong mộng, một tân thế giới từ ngàn vạn bộ tinh khải tạo thành đang như những nụ hoa nở rộ với hắn.
- Hứa lão...
Tổng huấn luyện viên và trù huấn sư đi tới góc sáng, nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
- Tiềm chất của tên quái thai này có đủ để ngài tự mình định ra phương án tu luyện không?
- Không!
Hứa lão lắc đầu, cười khổ nói:
- Ta phát hiện phương án tu luyện ta định ra mấy ngày trước dường như quá bảo thủ, vẫn có thể điên cuồng hơn một chút!
...
Khi Lý Diệu từ giấc mộng đẹp tỉnh lại. Đầu tiên là nhìn thấy vẻ mặt tràn ngập ác ý của tổng huấn luyện viên Mao Phong.
- Hiện tại, ta có thể giống như những đệ tử khác tiếp nhận huấn luyện bình thường rồi chứ?
Lý Diệu thấp thỏm bất an hỏi.
- Về lý thuyết thì có thể!
Mao Phong cười gằn:
- Có điều tất cả huấn luyện viên đều đã triển khai huấn luyện đặc biệt được năm ngày rồi. Các đệ tử khác đều hoàn thành huấn luyện cơ bản, bắt đầu khởi xướng huấn luyện với trình độ cao hơn! Gà mờ như ngươi, hiện tại gia nhập chẳng phải là kéo chân người khác à?
- Cho nên, coi như ngươi may mắn, bản giáo quan quyết định tự mình huấn luyện ngươi!
- Đương nhiên, nếu ngươi cảm thấy đây chỉ là một cái cớ, trên thực tế là bản giáo quan muốn mượn cơ hội này, hung hăng tra tấn ngươi, chà đạp ngươi, ngược đãi ngươi, thuận tiện tìm cơ hội đào thải ngươi...
- Chúc mừng ngươi, đúng rồi đó!
- Đừng có lườm ta như vậy, ta chưa nói hết. Ngươi không phải rất giỏi bảo dưỡng tinh khải sao? Như vậy từ hôm nay trở đi, buổi tối mỗi ngày ngươi phải bỏ ra năm tiếng để bảo dưỡng tinh khải!
- Lần này muốn ngươi bảo dưỡng, không phải là tinh khải rách nát đã hỏng mấy chục năm, mà là tất cả tinh khải mà đệ tử ngoại doanh sử dụng, bất kể là tinh não, lò phản ứng hay là pháp bảo công kích. Tất cả đều có!
- Độ khó của bảo dưỡng so với tinh khải hỏng thì cao hơn gấp mười lần!
- Ta an bài hai gã luyện khí sư đến giám sát ngươi, đồng thời đặc biệt dặn họ, bất kể là thế nào cũng phải để ngươi tự làm hết!
- Nếu không hoàn thành thì ban ngày làm tiếp, đừng hòng mà học chiến pháp tinh khải, nghe rõ chưa!
Đối mặt với sự quát mắng của tổng huấn luyện viên, Lý Diệu ngay cả lông mi cũng chẳng buồn run lấy một cái, gật đầu, nghiêm túc nói:
- Hiểu rồi, vậy bắt đầu đi!
Mao Phong có chút sững sờ, nhíu mày nói:
- Ngươi không có lời gì muốn nói à?
Lý Diệu nghĩ nghĩ:
- Có!
- Nói đi!
- Có thể từ mỗi đêm bảo dưỡng năm tiếng thành sáu tiếng không, cho thêm ta chút công việc tương quan? Ta có thể ngủ ít đi một tiếng, không sao đâu!
-...
Cứ như vậy, tu luyện điên cuồng bắt đầu!
Ban ngày, Lý Diệu bị Mao Phong hung hăng tra tấn.
Buổi tối, hắn còn phải tiến hành bảo dưỡng tinh khải mà tất cả đệ tử đã dùng.
Ngay cả trong lúc ngủ mơ cũng khoa chân múa tay, nghiên cứu sơ đồ kết cấu và sổ tay bảo dưỡng tinh khải!
Doanh trại huấn luyện Lôi Đình thực thi hình thức huấn luyện đóng hoàn toàn, đệ tử không thể liên lạc với ngoại giới, tất cả tin tức đều phải thông qua doanh trại huấn luyện chuyển ra ngoài.
Cứ cách mỗi ba ngày, buổi tối Lý Diệu sẽ cho mình năm phút đồng hồ, viết một chút tình huống huấn luyện rồi chia xẻ với bằng hữu ở của Đại Hoang Chiến viện.
Đây là lúc duy nhất duy nhất của hắn.
Mà bằng hữu ở của Đại Hoang Chiến viện chỉ có một người.
Đinh Linh Đang.
- Tiểu Linh tỷ, hôm nay là ngày thứ tám ta vào doanh, cũng là ngày thứ ba bắt đầu tu luyện chính thức.
- Phía đoanh trại huấn luyện đặc biệt cải tạo cho ta một bộ tinh khải huấn luyện, có phù trận động lực vượt năm lần tinh khải bình thường, trải rộng khắp toàn thân.
- Chết người là, quyền khống chế của những phù trận động lực này lại không ở trên người ta, mà là do một tinh não điều khiển, sẽ cơ phun ra luồng không khí rất mạnh.
- Giống như là có vô số sợi dây thừng trong suốt tùy thời sẽ túm lấy ta rồi kéo ta lại.
- Mà ta dưới sự trùng kích của những luồng không khí tùy cơ này phải bảo trì cân bằng, đồng thời hoàn thành mấy chục hạng mục tu luyện có độ khó siêu cao.
- Ví dụ như muốn ta trong một phút đồng hồ bắt lấy một trăm khôi lỗi thú mini chỉ to bằng con ruồi đang bay loạn đầy trời.
- Ta mất cả nửa ngày, thành tích tốt nhất là trong một phút đồng hồ bắt được chín con.
- Biểu hiện của ta làm tổng huấn luyện viên Mao Phong vô cùng khiếp sợ, hắn sững sờ cả nửa ngày mới nói rằng, trước giờ chưa từng thấy đệ tử nào ngu như ta, người khác vừa ra tay tùy tiện cũng có thể bắt được hai mươi ba mươi con.
- Không sao cả, lời nói của hắn, ta vào tai này ra tai kia.
- Bất kể là như thế nào, ta cũng sẽ không bỏ cuộc!