Mà trong Âm Mộc giới này tuy rằng không có yêu thú cường đại nhưng lại sinh trưởng không ít thực vật yêu hóa.
Đặc biệt là một loại Khô Xà đằng bám vào đại thụ che trời, dài nhất có thể đạt tới mấy trăm mét, kích cỡ như mãng xà, trong nhọt cây ở bên ngoài còn ẩn chứa chất lỏng có tính ăn mòn, một khi bị dính vào sẽ rất phiền phức.
Năm mươi học viên mặc tinh khải, đang khẩn trương tiến hành lần điều chỉnh thử cuối cùng.
Lý Diệu cẩn thận quan sát đối thủ.
Trải qua hai tháng khổ tu, thực lực của mọi người đều có tiến triển nhảy vọt, tư thái điều khiển tinh khải tuyệt đẹp, hòa thành một thể.
Cấp số của bọn họ phần lớn là Luyện Khí kỳ cao cấp, cộng với sự tăng phúc của tinh khải, khí diễm phát ra không kém gì người tu chân Trúc Cơ kỳ.
Đây định trước là một hồi ác chiến!
Lý Diệu quan sát mọi người, đồng thời mọi người cũng đang cẩn thận quan sát hắn.
Hắn hôm nay vẫn lựa chọn chiến khải Huyết Đao đã quen dùng, chỉ sơn lên màu xanh của cây cối lên vỏ ngoài chiến khải, nhìn qua không hề gây chú ý.
Nhưng không ai dám khinh thị hắn nữa.
Có thể tiêu diệt Người Sắt Chu Chính Hào, tuyệt đối không thể là một tên gà mờ bình thường.
Long Thiên Nguyệt và Nguyên Dã Thạch lại đang cẩn thận quan sát đặc trưng của tinh khải Lý Diệu mặc, đều đang tính toán biến hóa chiến thuật ở trong lòng.
Bỗng nhiên, trong màn hình của tinh não chủ của mọi người xuất hiện một con số đếm ngược.
Ba! Hai! Một!
Vòng đấu loại thứ hai, bắt đầu!
Năm mươi tinh khải phun ra đuôi lửa linh năng mạnh mẽ, từ bốn phía đông tây nam bắc nhảy vào trong rừng cây nguyên thủy.
Vừa tiến vào rừng cây, Lý Diệu đã điều tiết phù trận động lực xuống mức thấp nhất, tiến vào trạng thái tiềm hành, lướt đi trong vô thanh vô tức.
Hắn cũng không nóng lòng tìm kiếm các điểm sáng phân tán ở các nơi trong rừng cây, mà là làm quen với địa hình, cân nhắc phương pháp tác chiến trong rừng cây.
Một cây Khô Xà đằng đâm về phía hắn.
Đao mang lóe lên. Khô Xà đằng theo tiếng gãy lìa.
Từ đoạn gẫy bắn ra chất lỏng có tính ăn mòn, bị Lý Diệu né được, rơi xuống đất, phát ra tiếng xùy xùy, bốc lên mùi tanh điếc mũi.
Lý Diệu thong dong điềm tĩnh quan sát bốn phía, tất cả thực vật trong Âm Mộc giới đều dài hơn vừa to vừa dài. Ngay cả bụi gai cũng to ngang đùi hắn, cây cối thì không có cây nào thấp hơn một trăm mét, hình thành một lồng giam phô thiên cái địa.
Hắn đứng trong rừng cây lại rất lâu, cho tới khi bốn phía mơ hồ vang lên tiếng chém giết và tiếng nổ, lúc này mới đưa sự chú ý lên bản đồ.
Hai trăm điểm sáng đang lập lòe sáng.
Trong đó một số điểm sáng hội tụ lại một chỗ, phát ra quang mang vô cùng chói mắt, quả thực là còn gây chú ý hơn cả đom đóm trong đêm tối.
Những điểm sáng này đều đã bị các học viên cướp đi, điểm sáng còn lại không nhiều lắm.
Lý Diệu dưới sự chỉ dẫn của bản đồ, nhảy lên giữa những đại thụ che trời, giống như một con vượn, lao đi với tốc độ cao.
Rất nhanh, ở giữa chạc cây tìm được một điểm sáng đang bồng bềnh giữa không trung.
Khôi lỗi thú mini lập lòe sáng này vừa cảm giác được tinh khải tiếp cận liền lập tức bay lên cao.
Hai chân Lý Diệu giẫm mạnh lên đại thụ, như tên rời cung nháy mắt đã tóm được điểm sáng trong tay.
Linh ti ùa vào trong cơ thể khôi lỗi thú mini, kích phát thần niệm khống chế.
Khôi lỗi thú mini ngoan ngoãn xoay tròn trên đỉnh đầu hắn.
Điểm sáng thứ nhất đã tới tay rồi!
Rất nhanh, điểm sáng thứ hai và thứ ba đã múa lượn trên đỉnh đầu Lý Diệu.
Chỉ là điểm sáng mà hắn có thể nhìn thấy trên bản đồ, người khác cũng có thể nhìn thấy.
Theo càng lúc càng nhiều điểm sáng bị cướp đoạt. Sói nhiều mà thịt ít, xung đột rất nhanh liền phát sinh.
Phía dưới điểm sáng thứ tư, Lý Diệu và một học viên oan gia ngõ hẹp.
Đỉnh đầu học viên này đã có bốn điểm sáng.
Hai người đang lặng lẽ giằng co.
Tất cả điểm sáng cộng lại chỉ có tám. Vẫn chưa đủ để bất kỳ ai trong họ giành chiến thắng.
Bởi vậy hai người không lập tức động thủ.
Sau một thoáng, Lý Diệu chậm rãi lui về phía sau, chui vào trong bóng tối.
Học viên ở đối diện thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng rằng Lý Diệu kiêng kị thực lực của hắn, không muốn bởi vì bốn điểm sáng mà đánh nhau ngươi chết ta sống với hắn.
Nào ngờ, trong nháy mắt hắn vừa thả lỏng, Lý Diệu đã giống như một con mãng xà từ trong bóng đêm đột nhiên lao ra.
Hắn lui về phía sau, chỉ là để kéo giãn khoảng cách cho tiện xông tới mà thôi.
Nhanh!
Tốc độ của Lý Diệu thật sự rất nhanh!
Học viên này đã sớm đoán được Lý Diệu không phải một tên gà mờ, nhưng cũng không ngờ thực lực của hắn lại khủng bố như vậy!
Không kịp trốn tránh, chỉ có thể theo bản năng chém ra Liên Cứ Kiếm!
Khóe mắt Lý Diệu giật giật, đón Liên Cứ Kiếm xông lên.
Người hơi cong lại, để mặc cho Liên Cứ Kiếm chém ra một vết thương rất sâu trên áo giáp ở vai trái của mình, một đạo hồ quang như trăng rằm vỡ ra, trực tiếp phá mở hộ thuẫn linh năng của học viên này, chém về phía chỗ yếu nhất ở áo giáp trên cổ hắn.
Trên tinh khải của học viên này lập tức bắn ra tia lửa linh năng chói mắt, trong nháy mắt đã bị hệ thống phán định là "Tử vong", ngã vào lùm cây, không thể động đậy.
Mà điểm sáng vốn bay lượn trên đỉnh đầu hắn cũng khôi phục tự do, bị Lý Diệu dùng linh ti hút về, kéo tới đỉnh đầu hắn.
Hiện tại Lý Diệu đã có tám điểm sáng.
Ở trên bản đồ cũng trở nên vô cùng chói mắt.
Thậm chí không cần dùng thần niệm để tìm kiếm, hắn cũng có thể cảm giác được, cách đó không xa có mấy tinh khải đang lao tới với tốc độ cao.
Hoạt động bả vai một chút, tuy rằng lực phòng ngự đã hạ thấp đi không ít, nhưng lại không trở ngại tới hoạt động của vai trái.
Lý Diệu liếm liếm môi, bắt đầu khẩn trương bố trí.
Nửa phút sau.
- Rầm!
Một bộ tinh khải từ trong lùm cây xông ra, đánh tới mục tiêu vừa tỏa định.
Gần trong gang tấc mới phát hiện "Mục tiêu" lại cứng đờ bất động, trên đầu không có hề có điểm sáng, đã bị hệ thống phán định là "Tử vong".
Mà ở đỉnh đầu hắn, hai cây Khô Xà đằng vô cùng âm độc quấn xuống.
Chiến đao chấn động vung lên, cắt hai Khô Xà đằng thành những mảnh vụn, còn chưa kịp thở thì một thanh Liên Cứ Kiếm đã từ trong cây đại thụ ở trước mặt đột ngột xuất hiện, hung hăng đâm vào ngực hắn, trong nháy mắt đã đào thải hắn.
Chính là Lý Diệu trước đó đã đào một cái lỗ giữa cây đại thụ, bên ngoài chỉ gắn hờ một lớp vỏ cây.
Linh năng điên cuồng phun ra, Liên Cứ Kiếm bắn ra, đâm trúng mục tiêu.
Học viên này ngã xuống trong ánh mắt kinh ngạc.
Hai điểm sáng bồng bềnh bay lên.
Lý Diệu mỉm cười, linh ti vươn ra, hút tiểu điểm sáng tới đỉnh đầu.
Mười điểm sáng đã thu thập xong!
Bắt đầu tính thời gian, hắn phải giữ lại những điểm sáng này trong mười phút!
Có được mười điểm sáng, quang mang hắn phát ra trên bản đồ cũng biến thành màu đỏ nguy hiểm, trở thành đích ngắm của mọi người.
Lý Diệu không chút do dự, chạy đi ngay.
Không quá hai giây, chỗ hắn đứng vừa rồi lập tức cắm hơn mười thanh phi kiếm.
Rất nhanh, phía sau có ba bốn cái đuôi đuổi theo.
Lý Diệu phát huy thân pháp đã tu luyện được trong bão cát đến cực hạn, giống như một chiếc lá khô trong cuồng phong, thân hình lay động bất định.
Chốc chốc thì thuận theo đại thụ che trời nhảy lên trên tán cây cao mấy trăm mét, chốc chốc thì lại chạy nhanh lòng vòng giữa những chạc cây. Thỉnh thoảng lại lao vút xuống dưới như không muốn sống, cho tới khi cách mặt đất còn nửa mét thì lại giật lên.
Ba bốn cái đuôi đi theo dần dần cũng có chút ăn không tiêu.
Hai tinh khải trong đó còn bởi vì sự cơ động trong phạm vi nhỏ của Lý Diệu mà va chạm vào nhau.
Khoảng cách giữa hai bên càng lúc càng lớn.
Đúng lúc này, trên đường Lý Diệu đang tiến tới, vỏ một gốc đại thụ bỗng nhiên phát sinh vặn vẹo quỷ dị, một đạo phong mang bắn ra.
Lý Diệu cảm thấy tim như bị kim châm, mí mắt giật điên cuồng, vội vàng xoay tròn, nhưng không còn kịp nữa rồi, chỉ có thể giơ tay trái lên đỡ.
- Bốp
một tiếng, cánh tay trái giống như bị lửa đốt, dòng tin tức trong não nhảy điên cuồng, chính là tất cả công năng ở tay trái đã mất hết.
Nếu là ở trên chiến trường chân chính. Cánh tay trái của hắn đã bị người ta gọt bỏ rồi.
Một tinh khải tạo hình kỳ lạ từ trong thân cây dần dần lộ ra.
Tinh khải này vừa cao vừa gầy, cả người màu xanh biếc, phía cuối hai tay phân biệt khảm liêm đao cong cắm đầy răng cưa. Giống như là một con bọ ngựa bằng kim loại.
- Chiến khải Thanh Liêm, một trong những tinh khải cận chiến hung hiểm nhất, trên thiết giáp còn khắc bốn phù trận màu sắc tự vệ, có thần thông tự vệ bằng màu sắc nhất định, mà Liên Cứ Kiếm hình cung trên hai tay ngay cả giáp xác của Yêu Tướng cũng có thể xé rách!
Lý Diệu nhớ ra, người điều khiển chiến khải Thanh Liêm này chính là Nguyên Dã Thạch.
- Bạn học Lý Diệu, không ngờ trong hai tháng ngắn ngủi, sự tiến bộ của ngươi lại lớn đến vậy, ngay cả một kích tất sát của ta cũng có thể né được, thật không đơn giản!
Trên đỉnh đầu Nguyên Dã Thạch có bảy điểm sáng lượn lờ, Liên Cứ Kiếm hình cung giống như liêm đao cực lớn trên hai tay hất nhẹ một cái, tạo ra một một chùm tia lửa, hắn mỉm cười nói:
- Ta thật sự rất muốn biết, một tháng trước ngươi là làm thế nào mà chiến thắng được Chu Chính Hào, xin ngươi hãy giở ra tất cả bản sự để cho ta biết đáp án!
Lý Diệu hít sâu một hơi, hơi ngồi xổm xuống.
Trong mắt, hai luồng bão cát ẩn chứa phong lôi đang ngưng kết.
Bỗng nhiên, mắt hắn lóe sáng, sát khí tiêu tán, tiếp tục chạy trốn vào sâu trong rừng cây.
Nguyên Dã Thạch sửng sốt, không hiểu vì sao Lý Diệu rõ ràng đã đề thăng sát khí tới cực hạn, chuẩn bị liều chết một trận lại lựa chọn chạy trốn.
Sau nửa giây, một bộ tinh khải giống như ngân hồ trong trăng xuất hiện bên cạnh Nguyên Dã Thạch.
Chính là chiến khải Nguyệt Hồ do Long Thiên Nguyệt điều khiển!
Trên đỉnh đầu nàng ta có chín điểm sáng.
Bốn kẻ đuổi giết còn lại cũng đã tới nơi, lại phát hiện hai đại cao thủ trong doanh trại huấn luyện đã nhanh chân đến trước.
Nhìn nhau, bốn người vô thanh vô tức lui trở lại.
Nguyên Dã Thạch biến sắc, Liên Cứ Kiếm hình cung đan vào nhau, bảo vệ phần ngực, bộ dạng như lâm đại địch.
Long Thiên Nguyệt liếc hắn một cái, lắc đầu, thản nhiên nói:
- Thực lực của ngươi ta đã biết, ta không có hứng thú với ngươi.
Dứt lời, thân hình hóa thành một đạo ngân mang lao nhanh theo phương hướng Lý Diệu đã chạy trốn.
Nguyên Dã Thạch sửng sốt, mặt đỏ bừng, trong lòng gầm lên:
- Long Thiên Nguyệt, nếu thật sự đánh nhau thì ta chưa chắc đã không phải là đối thủ của ngươi, đừng kiêu ngạo như vậy!
Cắn răng một cái, hắn vẽ một vòng lớn rồi đuổi theo từ hướng khác.
Long Thiên Nguyệt và Nguyên Dã Thạch, hai đại cao thủ trong doanh trại huấn luyện giống như hai cái răng nanh của dã thú, hoặc giống như một cái kìm lớn, trái phải giáp công, cách Lý Diệu càng lúc càng gần.