Lý Diệu giống như một con thỏ đang kinh sợ, cướp đường chạy như điên, vừa chạy vừa từ bên hông của chiến khải Huyết Đao phóng xuất ra vô số quả cầu kim loại đen xì.
Những quả cầu kim loại này va chạm với đại thụ, lập tức nổ tung, hóa thành khói đen dày đặc, che đi tầm mắt của hai người đang truy kích, còn tạo thành quấy nhiễu đối với đại não của bọn họ, sinh ra cảm giác mê muội.
Hai người truy kích đều là khải sư nổi tiếng, tất nhiên sẽ không để đạn khói có khắc phù trận quấy nhiễu này vào mắt.
Huống chi cho dù không cần tinh nhãn dò xét, sau khi Lý Diệu thu thập được mười điểm sáng, thân hình lấp lánh sáng đã lộ rõ mồn một trên bản đồ.
Hai người lúc cao lúc thấp, phá tan sương khói, dần dần chạy vào sâu trong rừng cây, nơi có đại thụ che trời dày đặc nhất.
Bỗng nhiên, Long Thiên Nguyệt giống như bị quất một roi, đột nhiên dừng bước, cúi xuống ẩn nấp trong chạc cây.
Nàng ta ngửi được một tia khí tức cực kỳ nguy hiểm.
Nguyên Dã Thạch lại hồn nhiên không biết gì, một đường đi tới, rất nhanh phát hiện Lý Diệu rơi vào trong một khóm Xích Hoàn Kinh Cức, đang ra sức chém bổ, liều mạng giãy dụa.
Xích Hoàn Kinh Cức cũng là một loại thực vật yêu hóa đáng sợ, so với đùi người còn to hơn, bình thường ẩn nấp trong bụi cây, còn có ngụy trang bằng sắc nhất định, nhìn qua giống như là cỏ dại rối bời.
Nhưng một khi người không cẩn thận đạp trúng, lập tức bỏ đi màu sắc tự vệ, để lộ ra từng bụi gai tròn màu máu, phủ đầy mũi nhọn và răng cưa quấn lấy, sau khi xiết chết con mồi thì chậm rãi hòa tan, cắn nuốt.
Tuy rằng Lý Diệu mặc tinh khải, nhưng bị Xích Hoàn Kinh Cức quấn lấy vẫn bị trì hoãn mấy giây.
Nguyên Dã Thạch cười lạnh một tiếng, vung Liên Cứ Kiếm hình cung giống như liêm đao tiến lên.
Bỗng nhiên, từ đỉnh đầu Xích Hoàn Kinh Cức quấn xuống.
Lý Diệu vừa rồi còn bị Xích Hoàn Kinh Cức quấn lấy, tay chân luống cuống trong nháy mắt đã giãy ra, lao tới.
- Biết là cạm bẫy mà!
Nguyên Dã Thạch đã sớm có chuẩn bị. Thân hình co lại một cách quỷ dị, né được Xích Hoàn Kinh Cức trên đỉnh đầu, tốc độ không giảm mà tăng, hai thanh Liên Cứ Kiếm hình cung phân biệt cắt về phía cổ và bụng Lý Diệu.
Lý Diệu giống như không ngờ phản ứng của Nguyên Dã Thạch lại nhanh như vậy, trong nhất thời bất ngờ không kịp đề phòng, thân hình vặn vẹo một cách vụng về giữa không trung.
Tuy rằng hiện lên hai thanh Liên Cứ Kiếm tập sát, ngực lại bị Nguyên Dã Thạch đạp một cước, cả người giống như như một tảng đá to ngã xuống đất.
- Ngươi xong rồi!
Nguyên Dã Thạch cười gằn một tiếng, song chưởng giao nhau, Liên Cứ Kiếm tuôn ra ngàn vạn tia lửa, hai chân đạp mạnh lên cây, ý đồ mượn lực lao xuống.
Nhưng không ngờ, dưới chân truyền đến xúc cảm vi diệu, rất là trống trải, không hề có cảm giác vững vàng.
Mà cây đại thụ hắn vừa đạp lên lập tức ngả về phía sau.
Tâm tư Nguyên Dã Thạch biến chuyển rất nhanh, trong nháy mắt đã hiểu ra.
Gốc đại thụ này đã sớm bị Lý Diệu chặt đứt tận gốc. Chỉ đao tốc quá nhanh, cho nên đại thụ vẫn miễn cưỡng đứng thẳng.
Hiện tại hắn đạp mạnh một cước lên thân cây, lực lượng tinh khải đánh ra đâu chỉ có ngàn cân.
Cây đại thụ này đương nhiên đã bị hắn đạp đổ.
Mà hắn, cũng vốn không mượn được lực lượng như trong ý đồ, giống như một cước đạp hụt, sự cân bằng bị phá vỡ, sinh ra một loại cảm buồn bực nửa vời.
Đây chỉ là bắt đầu.
Vào khoảnh khắc hắn đạp hụt, phía dưới mấy chục cây đại thụ che trời ở chung quanh phát ra những tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc, tất cả đều sập xuống.
Nhưng cây đại thụ này đều bị Lý Diệu chặt đứt, đồng thời chôn xuống bom tinh thạch.
Trong lòng Nguyên Dã Thạch lập tức sinh ra một cỗ dự cảm không lành.
Đây là chiến trường mà Lý Diệu đã bố trí từ trước.
Không phải hắn và Long Thiên Nguyệt đuổi Lý Diệu đến đây, mà là Lý Diệu cố ý dụ bọn họ tới đây.
Xích Hoàn Kinh Cức không phải cạm bẫy, chỉ là vật ngụy trang của cạm bẫy.
Những cây đại thụ che trời sờ sờ trước mắt này mới là cạm bẫy của Lý Diệu.
Đúng lúc này, hắn nghe thấy tiếng sấm.
Tất cả tinh nhãn, đồng thời quét tới một bão cát có chứa phong lôi, từ dưới lên trên thổi quét tới.
Liệt Phong Lôi Sát đao!
Trong nháy mắt, Nguyên Dã Thạch giống như trần truồng đứng trong hoang nguyên, đối mặt với bão cát mênh mông mãnh liệt, lập tức sinh ra cảm giác sợ hãi vô biên vô hạn.
Cao thủ so chiêu, thắng bại chỉ tại một ý niệm.
Nguyên Dã Thạch một cước đạp hụt, thân thể mất đi cân bằng, đã mất tiên cơ.
Lại bị đại thụ che trời sập xuống làm cho giật mình, đình trệ chừng nửa giây để tính toán xem phải né tránh đại thụ va đập vào như thế nào.
Không đợi hắn tính toán xong, ánh đao của Lý Diệu đã chém xuống đầu.
Uy thế mạnh hơn xa tưởng tượng của hắn!
Nguyên Dã Thạch chung quy vẫn là học sinh chuyên ngành chiến khải của Đại học Thâm Hải, vào thời khắc sống chết ở trước mắt, đầu óc lại trở nên tỉnh táo.
Hắn biết đao của Lý Diệu đã thành, nếu trốn tránh ngược lại sẽ khiến thế của Lý Diệu càng lúc càng mạnh.
Hơn nữa phía trên hắn chính là mấy chục cây đại thụ đang đổ xuống, vô ý một chút thôi sẽ đụng phải, như vậy sẽ phải phân ra một bộ phận sức tính toán để tính toán xem làm thế nào để di chuyển né tránh được giữa những cây đại thụ này.
Mà Lý Diệu, đương nhiên đã sớm tính toán rõ tốc độ và phương hướng đổ của đại thụ, nói không chừng còn đoán trước được lộ tuyến trốn tránh của hắn, chờ hắn mắc câu!
Nếu né tránh sẽ chỉ tổ triệt để rơi vào tiết tấu tấn công của Lý Diệu.
Trước khi đại thụ đổ xuống, hắn sẽ bị trảm sát!
Trong mắt Nguyên Dã Thạch lóe hung mang, cả khuôn mặt trở nên vô cùng tàn nhẫn, không ngờ không lùi mà tiến, thậm chí từ bỏ phòng ngự, bày ra tư thế muốn đồng quy vu tận.
- Lý Diệu!
- Cho dù ngươi thực hiện được quỷ kế, chiếm tiên cơ, có thể trảm sát ta!
- Nhưng trước ta khi chết, vẫn có thể đánh cho ngươi trọng thương!
- Đệ nhất cao thủ Long Thiên Nguyệt trong Doanh trại huấn luyện đang lập bẫy chờ ở bên ngoài, để cho chúng ta trai cò tranh nhau, còn nàng ta sẽ làm ngư ông đắc lợi!
Tốc độ nói của Nguyên Dã Thạch cực nhanh, mấy câu trong nháy mắt đã ra khỏi miệng, giống như phi kiếm đâm về phía Lý Diệu.
Trong lòng lại cười lạnh không thôi.
Lý Diệu nhọc lòng bày ra cái bẫy này, mắt thấy sẽ thành công, hiển nhiên không thể đồng quy vu tận với mình, nhất định sẽ lui bước!
Chỉ cần Lý Diệu vừa lui, thậm chí không cần lui, chỉ cần hắn bị lời nói của mình quấy rối tâm tư, tâm thần dao động, sinh ra một ý niệm lui bước, khí thế một đi không về sẽ xuất hiện sơ hở.
Còn mình thì có mấy chục loại biện pháp, có thể phản sát!
Nào ngờ!
Lý Diệu mắt điếc tai ngơ, tốc độ tăng mạnh đến cực hạn!
Nụ cười lạnh của Nguyên Dã Thạch trong nháy mắt hóa thành tuyệt vọng, vừa khó hiểu vừa cuồng nộ, hét lớn một tiếng:
- Vậy để tiện nghi cho Long Thiên Nguyệt vậy!
Hai tinh khải va chạm với nhau, hộ thuẫn linh năng bắn ra quang hoa chói mắt, ầm ầm vỡ vụn.
Hai thanh Liên Cứ Kiếm hình cung đã gãy, bay vút lên ngọn cây.
Loan đao của Lý Diệu cũng bay ra xa.
Nửa giây, Nguyên Dã Thạch "chết", Lý Diệu "Trọng thương"!
Phù trận động lực của hai chiếc tinh khải phần lớn đã vỡ nát, mất đi năng lực phi hành, vô lực ngã xuống đất.
- Rầm rầm rầm rầm!
Mấy chục gốc đại thụ cuối cùng cũng đã đổ, ngổn ngang đè lên người hộ, dựng lên một lăng mộ lớn.
- Vì sao?
Cho tới lúc này, Nguyên Dã Thạch vẫn không nghĩ ra, Lý Diệu sao cứ muốn đồng quy vu tận với hắn.
Đúng vậy, hắn bị đào thải, nhưng "Trước khi chết", cũng đã tạo thành thương tổn rất nặng cho Lý Diệu.
Hiện tại bất kỳ một khải sư nào đến cũng có thể lấy cái mạng chó của Lý Diệu!
Lý Diệu lại không nói gì, nằm trong bùn lắng, lẳng lặng chờ đợi.
Nhìn đại thụ đổ trên đầu, Nguyên Dã Thạch chợt lóe linh quang, bừng tỉnh đại ngộ.
- Hỗn đản!
- Chặt đứt đại thụ, không chỉ là để làm nhiễu loạn tâm thần của ta, quan trọng hơn sẽ chôn hắn cùng, tiện cho tiểu tử này kéo dài thời gian!
Ở ngoài cạm bẫy, Long Thiên Nguyệt nhìn mấy chục gốc đại thụ ngổng ngan mà ngẩn người.
Biết rõ Lý Diệu trốn dưới những đại thụ này, nhưng làm thế nào để tìm ra lại là một vấn đề lớn.
Mỗi một cây đại thụ đều nặng từ cả trăm tới một ngàn tấn.
Muốn chặt đứt tất nhiên là không khó, muốn gạt hết ra thì tất nhiên là rất khó.
Long Thiên Nguyệt hơi trầm ngâm, tay chém ra một đạo lưu quang màu bạc, hướng thẳng tới một cây đại thụ ở trên cùng.
Rắc một tiếng, đại thụ gãy lìa.
Nhưng sau khi hai đoạn gãy lăn mấy cái thì vẫn đè ở bên trên.
Long Thiên Nguyệt nhíu mày, sinh ra một loại cảm giác vô lực.
Trong mấy phút, căn bản không thể chém nát hết chỗ đại thụ này.
Nàng ta dứt khoát từ bỏ việc chém bổ, muốn xuyên qua những khe hở giữa đại thụ mà mò xuống dưới.
- Ầm!
Đúng lúc này, dưới đại thụ phát ra một tiếng nổ, là một quả bom tinh thạch phát nổ.
- Hắn không ngờ ở dưới thân cây cũng chôn bom tinh thạch?
Da đầu Long Thiên Nguyệt có chút ngứa ran.
Nàng ta không biết Lý Diệu rốt cuộc ở trên thân cây gài bao nhiêu bom tinh thạch, vạn nhất phát sinh nổ mạnh lúc nàng ta đang đi xuyên qua khe hở, mà Lý Diệu thì lại đang mai phục ở bên cạnh, vậy thì hỏng bét.
Long Thiên Nguyệt không biết Lý Diệu rốt cuộc bị thương nặng tới cỡ nào, chỉ biết là Nguyên Dã Thạch nhất định đã bị hắn tiêu diệt.
Trong địa hình phức tạp như vậy, trên chiến trường đối phương bố trí cạm bẫy, đọ sức với một kẻ địch đáng sợ như vậy, không phải là một hành động sáng suốt.
Nhưng...
Sau một thoáng, trong mắt Long Thiên Nguyệt lóe lên hàn mang, không chút do dự chui vào trong khe hở giữa thân cây.
- Lý Diệu, nếu cho rằng ta bị nghi trận mà ngươi bố trí này dọa lui, vậy thì ngươi sai mười phần rồi!
- Ngay từ đầu, thời gian ít như vậy, ngươi có thể bày ra cạm bẫy phức tạp thế này đã là cực hạn, tuyệt đối không thể gài được bao nhiêu bom tinh thạch trên thân cây!
- Nếu không, ngươi cần gì phải dẫn nổ trước một quả để dọa ta? Chờ sau khi ta tiến vào rồi mới cho nổ cùng lúc mấy chục quả không phải là tốt hơn sao?
Long Thiên Nguyệt tính toán rõ ràng, trong khe hở của thân cây rất linh hoạt nhảy ra.
Cho dù Lý Diệu không ngừng chạy trốn dưới thân cây, cố ý dẫn nàng ta tới khu vực có nhiều Khô Xà đằng và Xích Hoàn Kinh Cức.
Vài phút sau, nàng ta vẫn đuổi kịp Lý Diệu.
Lý Diệu từ bỏ chống cự, dựa vào một cây đại thụ, ngã ngồi dưới đất.
Mỗi một tòa phù trận trên người đều phun ra hoa lửa linh năng đủ mọi màu sắc.
Long Thiên Nguyệt không nói hai lời, tất cả pháp bảo công kích trong nháy mắt tỏa định mục tiêu.
Nhưng mà ngay khi tâm niệm của nàng ta lóe lên, chuẩn bị mãnh công thì mục tiêu lại biến mất.
Hệ thống phân biệt địch ta tự động phân biệt Lý Diệu là "Mục tiêu Không thể công kích".
Lý Diệu đã kiên trì được mười phút!
Hắn trở thành học viên nổi bật nhất trong vòng đấu loại!