"Đinh lão sư, phần lễ vật này thật sự quá quý giá!"
Lý Diệu nóng hầm hập trong lòng, cảm thấy ngọc giản trong lòng bàn tay vô cùng nóng bỏng.
Thực lực luyện khí của Đinh Dẫn tuy rằng không được gọi là nổi tiếng, nhưng lại là chuyên gia lý luận thanh danh vang vọng trong giới luyện khí sư, đặc biệt am hiểu công tác nghiên cứu lý luận căn bản.
Ghi chép của hắn không nghi ngờ gì nữa có thể giúp Lý Diệu đặt nền móng lý luận vững chắc nhất.
Đinh Dẫn cười nhạt: "Bạn học Lý Diệu, ngươi là một nhân tài, hy vọng đừng lãng phí thiên phú của bản thân. Khoa luyện khí của Đại Hoang Chiến viện tuy rằng thanh danh không nổ bật, xếp cuối cùng trong 'Cửu Đại', nhưng cũng không có nghĩa là thực lực của nó chỉ có thể, bên trong còn liên quan đến sự bất đồng về lý niệm luyện khí, cũng chính là "Đại đạo chi tranh"giữa các lưu phái."
"Mạc giáo thụ chủ nhiệm khoa luyện khí trong giới luyện khí sư có danh hiệu của 'Kẻ Điên', lý niệm luyện khí mà hắn kiên trì hoàn toàn bất đồng với 'Bát đại' Còn lại, thậm chí là hoàn toàn ngược lại."
"Chính bởi vậy, từ trước tới giờ, hắn không được quyền uy và mấy lưu phái chủ yếu của giới luyện khí sư thừa nhận, thế cho nên mới lưu lạc đến Đại Hoang Chiến viện."
"Có điều, ta và Mạc Điên từng có mấy lần tiếp xúc, cảm thấy thực lực của hắn rất mạnh, một số lý niệm nhìn thì điên cuồng nhưng cũng tự mở ra một con đường riêng, tự thành hệ thống."
"Thiên phú của ngươi xuất sắc như vậy, lại giác tỉnh linh căn, nhất định sẽ được hắn coi là đệ tử thân truyền để dốc lòng tài bồi. Hơn nữa đọc bút ký của ta, nói không chừng ngươi sẽ tìm ra một con đường mới cũng nên!"
"Cho nên, nỗ lực lên! Ta nghe nói ngươi từng ở trước mặt mọi người tuyên bố, một ngày nào đó sẽ dẫn dắt khoa luyện khí của Đại Hoang Chiến viện tới khiêu chiến khoa luyện khí của đại học Thâm Hải, những lời nói hùng hồn cũng không thể nói cho vui, là nam tử hán, thì nhất định phải dốc hết tất cả sức lực để thực hiện nó!"
Đinh Dẫn vươn quyền đầu kim loại ra đánh một quyền thật mạnh vào ngực Lý Diệu, "Một ngày kia, ngươi nếu thật sự dẫn dắt khoa luyện khí của Đại Hoang Chiến viện đi khiêu chiến khoa luyện khí của đại học Thâm Hải, ta nhất định đứng sau lưng ngươi phất cờ hò reo, trợ uy cho ngươi!"
"Vậy Đinh lão sư nhất định phải chuẩn bị một lá cờ thật lớn vào, phất nó mới uy phong bát diện!"
Lý Diệu nói xong, hai người đồng thời bật cười.
"Chim nhỏ!"
Lúc này tiểu cô nương mặc váy màu phấn hồng, lộ ra hai cặp đùi như ngó sen, nàng ta thấy Vệ Thanh Thanh thao túng nghĩa thể linh giới, mắt tức sáng lên, phát ra tiếng nói hàm hồ, đột nhiên giãy ra khỏi tay mẹ, lắc lư chạy về phía Vệ Thanh Thanh.
Vệ Thanh Thanh duỗi cánh chim, bay lượn vòng quanh tiểu cô nương, cuối cùng hạ xuống đầu vai tiểu cô nương.
"Chim nhỏ chim nhỏ, ta tên là Đô Đô, ngươi tên là gì thế?" Tiểu cô nương mắt to chớp chớp, rất ngây ngô hỏi.
"Ta tên là Thanh Thanh, chào Đô Đô!" Vệ Thanh Thanh ôn nhu nói.
"Oa, chim nhỏ biết nói, lợi hại quá!"
Đô Đô há to miệng như có thể đút vào một quả táo đỏ. Nàng ta trợn tròn hai mắt, rụt rè đỡ Vệ Thanh Thanh vào lòng bàn tay, ngây thơ nói: "Thanh Thanh, ngươi đẹp quá, nói cũng rất êm tai, chúng ta có thể làm bạn không?"
"Có thể, Thanh Thanh cũng rất thích tiểu muội muội đáng yêu như Đô Đô. Từ giờ trở đi chúng ta chính là bạn tốt!" Vệ Thanh Thanh cười nói.
"Thật tốt quá, mẹ. Mẹ xem này, con kết giao được với một người bạn tốt, là một con chim nhỏ biết nói!"
Đô Đô đỡ chim xanh nhỏ, rất hưng phấn chạy tới chỗ mẫu thân.
Vệ Thanh Thanh rất thoải mái cuộn mình trong lòng tiểu cô nương, hai mắt từ tinh thạch ghép thành lộ ra nét cười vô cùng thỏa mãn.
Đinh Dẫn chăm chú nhìn bóng dáng của tiểu cô nương, nhìn rất lâu rất lâu.
Tuy rằng hắn không có tuyến lệ, nhưng Lý Diệu ở trong đôi mắt nhân tạo làm từ tinh thạch của hắn nhìn thấy gợn sóng.
"Ta có một đôi cháu gái sinh đôi, năm nay bốn tuổi rưỡi, cũng tương tự như tiểu cô nương này, khi cười cũng rất giống tiểu cô nương, vừa ngây ngốc vừa xinh xắn.”
Đinh Dẫn nói một câu không đầu không đuôi rồi bỗng nhiên đổi đề tài, "Bạn học Lý Diệu, trước lúc ly biệt ta muốn nói với ngươi một bí mật."
"Kỳ thật ở trên đoàn tàu tinh quỹ ta cũng không phải là cam tâm tình nguyện đứng ra, ta cũng giống như Giang Đào, ở trong lòng tìm một vạn lý do để lui bước."
“Nhưng mà ta chung quy vẫn khác Giang Đào, hắn chỉ là một sinh viên, một vô danh tiểu tốt, cho dù bị người ta mắng thì cũng chẳng có gì là lớn lao."
"Ta thì khác, ta là học giả cũng có chút tiếng tăm trong giới luyện khí sư, còn là trưởng lão của Ẩn Thần cốc, có vô số ánh mắt ở phía sau nhìn chằm chằm ta, một khi ta lâm trận bỏ chạy, truyền ra sẽ có tai tiếng lớn, sau này không biết phải sống như thế nào."
"Cho nên, cho dù không phải là nghĩa vô phản cố như vậy, ta vẫn phải kiên trì đứng ra, cuối cùng biến thành quỷ tu."
"Sau khi chết, ta cũng giống như Giang Đào, vô số lần ở sâu trong âm hồn hỏi mình một câu, có đáng không?"
" Vì mấy ngàn người thường mình không quen mà chết, có đáng không? Đốt hết sinh mệnh, đánh nát thần hồn, vĩnh viễn sống trong cái hộp kim loại này, có đáng không? Không bao giờ còn được làm một người chồng, người cha, người ông bình thường để sống với thân nhân của mình, có đáng không?"
"Cho đến giờ phút này, câu hỏi này vẫn không ngừng luẩn quẩn sâu trong âm hồn của ta, thủy chung không có đáp án."
“Có điều khi nhìn thấy nụ cười đáng yêu của Đô Đô, ta đã tìm được đáp án."
"Đáng, thật sự rất đáng."
"Một ngày kia, nếu đôi cháu gái song sinh của ta ở bên ngoài gặp nguy hiểm tương tự, ta tin cũng sẽ có người giống như ta đứng ra bảo vệ bọn nó, để bọn nó có thể há miệng cười một cách vô ưu vô lự, sống một cách hạnh phúc khoái hoạt."
"Ta tin chắc điểm này."
...
Đoàn tàu tinh quỹ chậm rãi khởi động, rất nhanh liền bỏ lại những lều trại màu xanh lục nối dài lại đằng sau, thay vào đó là một vùng sa mạc hoang vắng mênh mông.
Lần này phía đoàn tàu dựa theo tiêu chuẩn quân nhân thương cấp một của Liên Bang, an bài một buồng riêng cho Lý Diệu.
Lý Diệu không cự tuyệt, hắn rất cần một không gian độc lập để tiện đưa thần hồn của hắn vào sâu trong não, cắn nuốt mảnh vụn ký ức của Âu Dã Tử.
Hắn khẩn cấp muốn biết, sau khi giác tỉnh linh căn, thăng cấp thành người tu chân, dị năng của mảnh vụ ký ức mà hắn cắn nuốt có phát sinh biến hóa kỳ diệu hay không.
Lý Diệu khóa trái cửa, nằm trên giường, hô hấp đều đều, khoảng cách giữa mỗi một lần hô hấp càng lúc càng dài, thần hồn rất nhanh chìm vào sâu trong não, một gốc cây ký ức lấp lánh từ từ mọc ra.
"Quả nhiên có biến hóa!"
Tinh thần Lý Diệu run lên, phần giữa cây ký ức đen sì đen sì, mấy chục “Lá cây" sáng lên, biến thành những mảnh vụ ký ức có thể cắn nuốt!
Dựa theo tốc độ cắn nuốt tuần tự mà tiến lúc ban đầu, hắn còn lâu mới có thể thắp sáng một bộ phận mảnh vụ ký ức này.
Không ngờ theo mình thăng cấp thành người tu chân, ký ức có thể cắn nuốt lập tức biến thành nhiều hơn.
Cẩn thận nghiên cứu một phen, Lý Diệu phát hiện, mới sáng lên đều là những ký ức khi Âu Dã Tử trở thành đệ tử Luyện Khí kỳ.
"Chẳng lẽ, tốc độ thắp sáng mảnh vụ ký ức cũng có liên quan tới thực lực của ta?"
"Sau khi ta trở thành người tu chân Luyện Khí kỳ, sẽ có tư cách cắn nuốt ký ức của Âu Dã Tử khi là người tu chân Luyện Khí kỳ, mà một khi ta thăng lên Trúc Cơ kỳ, như vậy đoạn ký ức thời gian Âu Dã Tử là Trúc Cơ cũng có thể cho ta sử dụng?"
Vấn đề này cần thời gian để từ từ giải đáp, Lý Diệu tạm thời gác sang một bên, ánh mắt sáng rực tìm kiểm những mảnh vụ ký ức vừa thắp sáng, rất nhanh tìm được ngày tháng mà hắn mong nhớ ngày đêm.
Đó là ngày thứ ba sau khi Âu Dã Tử trở thành người tu chân, trưởng lão của Bách Luyện tông dẫn những người mới bọn họ tiến vào tầng thứ nhất trong Luyện Thiên tháp của Bách Luyện tông!
Luyện Thiên tháp là một cấm địa hạch tâm nhất của Bách Luyện tông, cũng chính là Tàng kinh các của môn phái tu luyện bình thường.
Luyện Thiên tháp tổng cộng chia làm chín tầng, mỗi một tầng đều là đại lượng kỳ công tuyệt nghệ trân quým cũng có những điển tịch luyện khí nhiều như biển!
Lý Diệu hoan hô một tiếng, thần hồn hóa thành một đạo lưu quang, chui vào trong mảnh vụ ký ức, giữa một đống người tu chân cấp thấp mới thăng cấp đi theo trưởng lão của Bách Luyện tông, đi vào tầng thứ nhất của Luyện Thiên tháp thần bí khó lường!
"Két!"
Cửa lớn của Luyện Thiên tháp chậm rãi mở ra, bên trong là không gian nhỏ hẹp hơn mười thước, nhưng Lý Diệu vừa đi vào, bốn phía dâng lên một đoàn sương mù màu xám nhạt, ngăn cách hắn và người bên ngoài.
"Soạt soạt!"
Hơn mười giá sách tích đầy bụi vô cùng quỷ dị từ trong bụi bặm bao vây Lý Diệu.
Trên mỗi một tầng giá sách đều chất đầy công pháp tu luyện cấp thấp Bách Luyện tông tích lũy ngàn năm mới sưu tập được.
Bí pháp rèn luyện thân thể "thiên chuy bách luyện" dùng để giúp người tu chân cấp thấp.
Thiên tài địa bảo "Cách Hỏa quyết" để khống chế linh năng hỏa diễm, giúp người tu chân cấp thấp khống chế hỏa diễm, tinh luyện kim loại.
"Thập Tam Cổ Kiếm Đồ phổ" vẽ kết cấu của mười ba thanh phi kiếm thượng cổ, nguyên lý và phương pháp luyện chế, dùng để luyện khí sư gây dựng cơ sở.
"Thiên Chỉ Nhu Cốt" từ thuật trộm đạo diệu thủ không không chuyển hóa mà thành, chuyên môn dùng để rèn luyện tính linh hoạt của ngón tay, đề thăng tốc độ tay, lắp ráp pháp bảo phức tạp.
Mỗi một công pháp tu luyện căn bản đều khiến hai mắt Lý Diệu đỏ lên, tim đập như trống.
Hắn từ trên giá sách rút ra "Thiên Chỉ Nhu Cốt", nhẹ nhàng thổi một hơi, thổi bụi bặm đi, sau đó cắm đầu vào trong sách.
Trong điển tịch cổ xưa có mùi khí đàn hương, khiến hắn vui vẻ thoải mái, thích thú tới cực điểm.
Véo đùi một cái, Lý Diệu tập trung tinh thần nghiên cứu.
Hắn ở trong Luyện Thiên tháp trầm mê suốt ba ngày ba đêm, trừ ăn cơm và vệ sinh ra, mỗi một giây đều điên cuồng cắn nuốt ký ức của Âu Dã Tử.
Khi hắn cuối cùng đã in sâu hơn mười bản công pháp căn bản của Bách Luyện tông vào trong đầu, tốc độ của đoàn tàu tinh quỹ cũng dần dần chậm lại.
Một tòa thành trấn phong cách cổ xưa, hùng tráng trống trải xuất hiện ở đường chân trời.
"Các vị lữ khách, còn mười lăm phút nữa sẽ tới Nộ Đào thành, điểm dừng cuối cùng của đoàn tàu, cám ơn các vị đã phối hợp, những bất tiện mang tới cho các vị trên đường đi, chúng ta thật sự xin lỗi, chúc các vị thuận buồm xuôi gió!"
Giọng nữ ôn nhu như nước vang lên trong muỗi toa xe.
"Cuối cùng đã tới Đại Hoang Chiến viện, không ngờ trên đường lại phát sinh nhiều chuyện như vậy, mà ta trước khi bước vào trường đại học cũng đã trở thành người tu chân!"
"Có điều ngàn vạn lần không thể kiêu ngạo, thế giới lớn như vậy, con đường phía trước còn rất dài, không biết còn có bao điều phấn khích đang đợi ta!"
Lý Diệu mỉm cười, khiêng Hắc Dực kiếm và Ảm Tinh nham, bước nhanh ra khỏi đoàn tàu.