Chiến khải Huyết Đao đã triệt để hư hao, tinh não chủ đã mất hơn nửa thần thông, có điều công năng tính thời gian vẫn bình thường, thời gian không ngờ đã trôi qua một ngày một đêm.
- Tiểu đội thâm nhập của Yêu tộc chắc đi rồi nhỉ?
Lý Diệu dỡ tinh não chủ của chiến khải Huyết Đao xuống, dùng trang phục chiến đấu rách tung toé bọc cùng với ba miếng nghịch lân, xách chiến đao hình cung lên lần mò đi lên mặt đất.
Rất nhanh liền gặp phải loạn thạch sụp đổ bịt mất huyệt động.
Sau khi đề thăng tới Luyện Khí kỳ tầng thứ mười một, cảm giác của Lý Diệu vô cùng nhạy bén, phóng xuất ra hơn trăm đạo linh ti, thuận theo khe hở của loạn thạch chui ra ngoài, phát hiện loạn thạch không dày, bên ngoài trống không, là một mảng tĩnh mịch, không có tung tích của yêu tộc.
Lý Diệu hai tay dán sát vào loạn thạch, hít sâu một hơi, đột nhiên phát kình, cả người giống như có một con cự ưng linh khí bay ra, móng sư tử đuôi rồng, hung hăng đánh vào đá to, trong nháy mắt làm nổ ra một thông đạo!
- Đây là lực lượng của Luyện Khí kỳ cao cấp, thích quá!
Lý Diệu từ trong khói bụi nhảy ra, xuất hiện trong chủ thể của hang động dưới lòng đất đã sụp đổ hơn nửa.
- Uy lực khi yêu đan nổ mạnh quá!
Lý Diệu nhìn một đống hỗn độn, hang động dưới lòng đất đã hoàn toàn thay đổi, tặc lưỡi nói.
Trong không khí vẫn vương vấn mùi máu tươi đặc quánh, hơn hai mươi Yêu Tướng đều bị nổ tứ phân ngũ liệt, hòa lẫn với đá núi.
Không ít Yêu Tướng đều hiện ra nguyên hình, chính là một con yêu thú cực lớn dữ tợn xấu xí.
- Chiến lợi phẩm nhiều quá!
Tim Lý Diệu đập nhanh hơn, trong mắt tỏa ra quang mang tham lam.
Trong đống tàn thi của yêu thú, hắn không cảm giác được sự tồn tại của Yêu Vương, cũng không biết Vương Kích thiếu chủ đó đã mất mạng hay chưa.
Có điều bọn họ vì sao không thu thập thi thể của đồng bạn, lại tùy ý vứt bỏ ở nơi hoang dã?
Những Yêu Tướng đến từ Huyết Yêu giới này đều là chiến sĩ tinh nhuệ của văn minh yêu tộc, yêu cốt, yêu hạch, yêu lân của bọn họ đều tốt hơn yêu thú hoang dại rất nhiều, hơn nữa không ít Yêu Tướng còn mang theo pháp bảo của Huyết Yêu giới, mặc dù ở trong vụ nổ đã hư hao hơn nửa, nhưng đối với Lý Diệu mà nói lại là thứ không thể cự tuyệt.
- Hả?
Khóe mắt Lý Diệu giật giật, cảm giác được phía dưới một đống loạn thạch truyền đến một dòng khí tức quỷ dị, gạt ra nhìn, là một thanh chủy thủ hình rắn, bên trên còn khắc phù văn cong vẹo, giống như là mặt quỷ, nhìn một cái thôi là lạnh toát người.
- Là Đoạt Hồn đinh!
Lý Diệu ngây ra, nghĩ thầm tiểu đội thâm nhập của yêu tộc khẳng định gặp phải tình huống đột phát, nếu không pháp bảo quý giá như Đoạt Hồn đinh bất kể là như thế nào cũng phải thu lại.
Đoạt Hồn đinh này bị uy lực khi yêu đan nổ mạnh khiến cho bung bét, lờ mờ còn xuất hiện mấy khe hở, tỏa ra từng dòng khí đen.
Lý Diệu cũng không dám lơ là, cắn chót lưỡi, phun ra một búng máu, tay phải chộp hờ, kết thủ ấn rồi vung mạnh về phía Đoạt Hồn đinh.
Một đạo hồng mang từ khe ngón tay gào thét bay ra chui vào trong Đoạt Hồn đinh.
Hắn thi triển là thủ pháp thử độc đáo trước khi cướp lấy pháp bảo của Bách Luyện tông bốn vạn năm trước.
Pháp bảo tà dị như Đoạt Hồn đinh, nói không chừng chủ nhân đã bố trí cấm chế gì trên đó, tùy tiện vươn tay ra nắm, không khéo sẽ bị phản phệ, thử trước vẫn tốt hơn.
Nào ngờ hồng mang lượn một vòng chung quanh Đoạt Hồn đinh, lại không thấy có gì khác thường, ngay cả phản ứng linh năng cơ bản cũng không có.
- Điều này chứng tỏ chủ nhân đời trước của Đoạt Hồn đinh đã chết rồi, nó đã thành vật vô chủ.
- Kỳ lại nhỉ, chủ nhân của Đoạt Hồn đinh nếu không phải là Vương Kích thiếu chủ, vậy chính là cường giả Yêu Vương cấp một, không thể chết trong vụ nổ yêu đan được.
Lý Diệu nhét Đoạt Hồn đinh vào trong lòng, chuẩn bị sau khi trở về thì cẩn thận nghiên cứu phương pháp tế luyện.
Quay đầu lại, đối mặt với tàn thi của hơn hai mươi Yêu Tướng thì lại khó xử.
- Nhiều bảo bối vô giá như vậy, làm sao mà vận ra ngoài được đây?
Trầm ngâm cả nửa ngày, hắn chuẩn bị ra ngoài xem tình huống trước, có lẽ có thể dùng sợi thực vật của thực vật yêu hóa bện thành dây thừng, lại dùng da thú, may thành một cái bị thật lớn.
Dù sao năng lực vác nặng của hắn rất kinh người, chọn một số thiên tài địa bảo đáng giá cũng vẫn được.
Lý Diệu rụt rè ra khỏi động huyệt.
Bên ngoài trăng tối sao thưa, là một mảng yên tĩnh tường hòa, giống như sấm sét và mưa to hôm qua chỉ là một hồi ác mộng.
Hắn vượt quá thời gian tập kết rất lâu rồi, có lẽ bọn Mao huấn luyện viên đã triển khai tìm kiếm, có điều nơi này là ở sâu trong Lôi Âm sơn mạch, tín hiệu linh năng bị núi lớn cản trở.
Lý Diệu thử mấy lần, kênh liên lạc vẫn kêu xoèn xoẹt, không thể liên lạc với ngoại giới.
Đúng lúc này, hắn ngửi được một cỗ yêu khí nhàn nhạt, lông tóc cả người dựng đứng.
Cẩn thận tìm kiếm mười phút mới ở một chỗ ngoặt của dòng suối nhỏ tìm được một đoạn đuôi rắn.
- Một cái đuôi bị đứt, không ngờ ẩn chứa yêu khí khổng lồ như vậy, nói không chừng là đuôi của đại yêu cấp vương, sao lại rơi ở đây nhỉ?
Suy nghĩ một chút, lại cảm thấy xúc cảm có chút cổ quái.
Lý Diệu cẩn thận quan sát đoạn đuôi, rất nhanh phát hiện ra sự ảo diệu.
Sau khi lột một lớp vẩy rắn, trong huyết nhục không ngờ khảm một cái vòng sắt đen nháy.
Mà cái vòng sắt này nhìn qua thì không bắt mắt, giống như là một cái nhẫn đã đeo nhiều năm, cắm sâu vào trong đuôi rắn.
- Một cái vòng sắt bình thường sao có thể ở trên đuôi của Yêu Vương mấy chục năm?
Lý Diệu cười lạnh trong lòng, dùng chủy thủ chấn động gảy vòng sắt từ trên đuôi rắn xuống.
Sau khi đuôi rắn rời khỏi thi thể, huyết nhục đã héo khô, không cần tốn nhiều sức, vòng sắt liền rơi vào tay Lý Diệu.
Trước trước tiên phun ra một búng máu, thử vòng sắt, phát hiện cũng trống rỗng như như Đoạt Hồn đinh, không hề có phản ứng linh năng, sau đó thì yên tâm lớn mật đặt trên lòng bàn tay, cẩn thận nghiên cứu.
Sau một thoáng, hai mắt Lý Diệu lấp lánh sáng, vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng.
Hắn đặt vòng sắt ở giữa hai tảng đá lớn rồi đặt vào trong suối nước, ra sức mài vào đá.
Suối nước lập tức vẩn đục, bốc lên vô số bọt khí, giống như sôi trào.
Sau ba phút, giơ vòng sắt lên, dưới ánh trắng, vòng sắt giống như ngọc, tỏa ra ánh sáng thần bí, trong đó có những điểm nhỏ lấp lánh, giống như hải dương đông lạnh, hoặc như là vũ trụ tinh thần được cất chứa bên trong.
- Càn Khôn giới! Không ngờ là Càn Khôn giới!
Lý Diệu hạnh phúc tới sắp ngất đi, đại nạn không chết tất có hạnh phúc cuối đời, hắn đã nhặt được bảo vật!
Càn Khôn giới giống như là túi giới tử, túi trữ vật, vòng không gian, đều là pháp bảo loại trữ vật thường thấy trong thế giới cổ tu.
Trong một kiện pháp bảo nho nhỏ có không gian trữ vật, có thể chứa đại lượng vật phẩm, thuyên chuyển một cách tùy tâm sở dục, tiện lợi vô cùng.
Có điều luyện chế pháp bảo loại trữ vật vô cùng phức tạp, còn liền quan tới rất nhiều loại tài liệu hiếm thấy, không ít tài liệu phải trải qua hơn vạn năm tiêu hao, sớm đã tuyệt diệt.
Ở thời đại đế quốc Tinh Hải, pháp bảo loại trữ vật là vô giá, hơn xa pháp bảo bình thường.
Mà ở Thiên Nguyên giới, thần thông luyện chế pháp bảo loại trữ vật đã thất truyền phần lớn không thể tự luyện chế, tất cả pháp bảo loại trữ vật đều là cơ duyên xảo hợp từ ngoại giới lưu truyền vào, giá trị cao vô cùng.
Một pháp bảo loại trữ vật không gian chừng mấy mét vuông giá còn đắt hơn một bộ một bộ tinh khải!
Lý Diệu trước kia ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ là có thể có một Càn Khôn giới của riêng mình.
- Tạo hình của Càn Khôn giới này rất cổ, linh năng nội liễm, phù văn khắc bên trên cũng lộ ra ý cảnh thiết huyết sát phạt, từ phong cách cho thấy chắc là pháp bảo được luyện chế từ thời đại đế quốc Tinh Hải.
- Mấy ngàn năm, qua tay nhiều người, rơi vào trong tay Yêu Vương loại rắn này, hắn đeo Càn Khôn giới ở phần đuôi, không biết vì sao lại bị người ta chém xuống, bản thân cũng bị giết, thật là tiện nghi cho ta!
Lý Diệu tim đập như trống, qay về hang động dưới lòng đất, ngồi khoanh chân trịnh trọng đặt ở Càn Khôn giới ở trước mặt.
Hai tay vừa chà xát, mười đầu ngón tay chảy ra mười giọt máu.
Có câu, tay đứt ruột xót, máu ở đầu ngón tay của người tu chân đều chứa một tia linh tính, gần bằng với tâm đầu huyết.
Mười giọt máu ở đầu ngón tay của Lý Diệu hóa thành mười sợi tơ nhỏ, cuốn lấy Càn Khôn giới, chậm rãi thẩm thấu.
Hắn dùng cổ pháp của Bách Luyện tông tế luyện Càn Khôn giới.
Càn Khôn giới không phải là pháp bảo tà dị như Đoạt Hồn đinh, công chính bình hòa, không có tính công kích, lại là kết quả của thời đại đế quốc Tinh Hải, mấy chủ nhân đời đầu đều là nhân loại cho nên không kháng cự Lý Diệu.
Lý Diệu tế luyện một giờ, bước đầu nắm giữ quyền khống chế Càn Khôn giới, trong đầu mơ mơ hồ hồ hiện ra một đạo thần thông, là mặt điều khiển của Càn Khôn giới.
Càn Khôn giới bị chủ nhân đời trước chia làm hai khu vực, một khu vực trong đó không ngờ còn dùng bí pháp độc môn để phong ấn, khiến Lý Diệu không thể tra xét xem bên trong có gì, càng đừng hòng lấy ra được.
Mà khu vực còn lại thì trống rỗng, rộng chừng mười mét vuông.
- Hơn mười mét vuông, tạm thời đã đủ rồi, về phần khu vực bị phong ấn, chờ ta về Đại Hoang Chiến viện, dùng tinh não cỡ lớn có tính năng thật mạnh để cường công, không tin không phá giải được phong ấn!
Lý Diệu cảm thấy mỹ mãn, lại dùng phương pháp giấu kín của Bách Luyện tông, biến Càn Khôn giới thành ảm đạm không có ánh sáng, so với vừa rồi càng không bắt mắt hơn, lúc này mới yên tâm đeo lên cổ tay.
Một ngày một đêm tiếp theo, hắn ở trong hang động dưới lòng đất cẩn thận tìm kiếm, ném hết pháp bảo mang theo tùy thân và tài liệu của hơn hai mươi Yêu Tướng vào trong Càn Khôn giới.
Mặt khác còn vô cùng vui mừng tìm được không ít yêu cốt và nanh vuốt của Sư Long biến dị.
Mấy thứ này cứng vô cùng, trong vụ nổ yêu đan không hề hư hao gì, dùng để luyện chế pháp bảo có tính công kích thì quả thực là cực phẩm!
Năm ngày sau.
Lý Diệu đi trong Lôi Âm sơn mạch.
Thời tiết đã sáng sủa, hắn có thể dựa vào mặt trời để phân biệt phương hướng.
Trong tay cầm một thanh chiến đao hình cung, trên tai đeo máy dò xét yêu thú, sau lưng là tinh não chủ của tinh khải, trước ngực còn cài ba mảnh nghịch lân của Sư Long biến dị.
Về phần những thứ khác thì tất cả đều nhét vào trong Càn Khôn giới.
Gặp phải cỗ yêu thú nhỏ thì tiến lên chém giết, tôi luyện thực lực của mình.
Gặp phải quá nhiều yêu thú thì từ tr Càn Khôn giới lấy ra yêu cốt, yêu hạch tỏa ra yêu khí cường đại, thường thường có thể dọa cho rất nhiều yêu thú sợ tới mức chạy trối chết.
Lý Diệu suy nghĩ kỹ càng, quyết định giấu diếm những gì mà mình đã gặp phải.
Không phải là hắn có lòng tiểu nhân, chỉ là nếu ăn ngay nói thật thì hắn không thể giải thích vì sao nuốt liền sáu giọt tâm đầu huyết của Sư Long mà vẫn bình yên vô sự, không bị yêu khí xâm nhập, biến thành yêu nhân chỉ biết giết chóc.
Như vậy rất có thể sẽ làm bại lộ sự tồn tại của Âu Dã Tử.
Đây là bí mật lớn nhất của Lý Diệu, thậm chí liên lụy đến nguồn gốc thần hồn của hắn, hắn không muốn để bất kỳ ai biết.
Vừa đi bộ vừa tu luyện chém giết yêu thú, so với tốc độ khi điều khiển tinh khải thì chậm hơn rất nhiều, lại ở trong rừng cây thêm ba ngày, Lý Diệu cuối cùng cũng đi đến chân núi, nhìn thấy bình nguyên rộng lớn.
- Tít tít tít!
Trong kênh liên lạc truyền đến những tiếng liên lạc dồn dập.
Lý Diệu quay đầu lại, nhìn lướt qua núi rừng đen sì.
Hắn có một loại dự cảm, Vương Kích thiếu chủ nhất định không chết.
- Lần sau gặp lại, nói không chừng chính là ta đuổi giết ngươi đó Vương Kích!