Lý Diệu và Lệ Gia Lăng đi đến dưới một cây “đại thụ che trời”. Cái cây to này cao khoảng mấy trăm mét, ở giữa mấy chục cây măng đá cùng cột nhũ cao thấp, hướng bốn phía vươn ra chi chít vô số “cành cây”, lại có gốc rễ gồ lên như sống núi, tạo hình phóng xạ hướng bốn phía khuếch tán, lan tràn mãi đến lòng đất. Lý Diệu nhẹ nhàng giật đứt mấy sợi dây leo, lau đi một mảng rong rêu, mơ hồ có thể phân biệt ra một loạt cửa cắm thẻ. Vậy...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.