Trong hai ngàn người dự thi, tuyệt đại bộ phận đều có chút cảnh giác với tiếng kêu thảm thiết đột ngột vang lên, lờ mờ cảm thấy không đúng, không tùy tiện hành động.
Nhưng chỗ trí mạng của cạm bẫy của Lý Diệu này là chỉ cần có số rất ít người, cho dù chỉ có mấy chục người trúng kế, một khi đánh giết bắt đầu, liền có thể tạo thành phản ứng dây chuyền, như là quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, cuối cùng biến thành băng tuyết không thể ngăn chặn!
Ở sườn tây rừng cây, có hai gã thành viên của Thiết Quyền hội và hai gã thành viên của Loạn Nhận đường giằng co giằng co.
Trên một tảng đá lớn ở giữa, bày một cái ngọc giản, một con hạc giấy đang bay lượn giữa không trung.
Bọn họ tháng trước vì tranh sân tu luyện mà từng đánh nhau, trong đó bên Loạn Nhận đường chịu thiệt.
Đúng như cái gọi là cừu nhân gặp mặt là đỏ mắt, bốn người giống như là bốn con trâu đực phát cuồng hung hăng lườm nhau.
Tiếng kêu thảm thiết truyền đến, bốn người không hẹn mà cùng rùng mình, đồng tử đều co rút lại thành như mũi kim.
Thành viên của Loạn Nhận đường ra tay trưc, hai thanh lợi nhận ra khỏi vỏ, kiếm quang mãnh liệt như độc xà.
"Hảo tiểu tử, các ngươi quả nhiên liên thủ với Lý Diệu!"
Thành viên của Thiết Quyền hội hét lớn một tiếng, quyền đầu hung hăng đánh vào ngực, linh văn được kích phát đến cực hạn, quanh người lập tức dũng động một tầng hỏa diễm, thiết quyền đánh thẳng tới kiếm quang.
Ở sườn nam, sườn bắc, sườn đông rừng cây...
Chiến hỏa đã nổi lên bốn phía, rừng cây nháy mắt biến thành một biển lửa bạo loạn.
Cho dù rất nhiều người đều minh bạch, tiếng kêu thảm thiết lúc ban đầu là cạm bẫy của Lý Diệu.
Nhưng nếu hai bên đã đánh nhau, vậy bọn họ không còn lựa chọn, chỉ có tiên hạ thủ vi cường!
Dưới một gốc cây đại thụ Che trời, một thành viên của Thiết Quyền hội vừa nhặt ngọc giản lên thì bị một đạo kiếm quang xuyên qua cây đâm vào giữa ngực, giáp mềm trên người lập tức chiếu ra huyết quang chói mắt, đồng thời bảo vệ hắn cũng đánh ra một đạo điện lưu không đủ để trí mạng nhưng lại vào vô cùng đau đớn vào ngực hắn, khiến hắn miệng sùi bọt mép, tứ chi run rẩy, ngất ngay tại chỗ.
Thành viên của Loạn Nhận đường mỉm cười, từ sau cây vòng ra, xoay người đang muốn nhặt ngọc giản trong tay đối phương thì bỗng nhiên từ trên đỉnh đầu đánh xuống.
Một thành viên của Thiết Quyền hội quanh người tỏa ra ánh sáng kim loại hung hăng đập xuống, một cái đầu gối vô cùng hung mãnh vừa hay đánh trúng cột sống của hắn.
Giáp mềm của thành viên Loạn Nhận đường chiếu ra quang mang màu đỏ nhạt, một đạo điện lưu trong nháy mắt mắt ùa vào cột sống, đại biểu cho cột sống của hắn đã lần này công kích lần này đánh gãy, tuy rằng chưa chết nhưng đã phải chịu 'thương tổn có tính kéo dài không thể nghịch chuyển", không thể hành động, chỉ có thể ngả ngửa lên trời chờ cứu viện.
Thành viên Thiết Quyền hội từ trên cây nhảy xuống này còn chưa kịp thở thì trong sương mù đối diện lại có hai gã thành viên Loạn Nhận đường đằng đằng sát khí chui ra.
Tao ngộ chiến quy mô nhỏ đồng thời triển khai ở bốn phương tám hướng, tiếng kêu thảm thiết, tiếng chém giết, tiếng oanh kích và tiếng gầm rú bao phủ cả rừng cây.
Bởi vì sự hạn chế của địa hình, cộng với sương mù che mất tầm mắt, khi người dự thi của hai bên phát hiện ra nhau thì đã ở rất gần.
Tiếp theo chính là ngươi chết ta sống, không có kết quả thứ ba.
Bởi vậy, hiệu suất giết chóc trong thi đối kháng năm nay so với năm ngoái thì cao hơn nhiều.
Trong ba mươi phút ngắn ngủi đã có hơn ba trăm người bị "Đánh chết", bốn trăm người bị 'thương tổn có tính tính dài không thể nghịch chuyển’, hoàn toàn mất đi sức chiến đấu.
Ngay cả một trăm thành viên lưu thủ trong đại bản doanh của Loạn Nhận đường cũng không nhịn được.
Thực lực chỉnh thể của Loạn Nhận đường vốn không bằng Thiết Quyền hội, nếu thiếu một trăm người thì Quả thực chính là đồ sát nghiêng về một phía.
Cuối cùng chỉ có ba mươi người ở lại phòng thủ đại bản doanh.
Bảy mươi người còn lại nghĩa vô phản cố tham gia vào trong huyết chiến rừng cây, rất nhiều người chỉ sau vài phút đã bị "Đánh chết .
Kế hoạch tác chiến được thiết kế tỉ mỉ trước đó của Triệu Thiên Trùng và Lỗ Thiết Sơn đã hoàn toàn bị phá hỏng.
Hai bên đều không hề có chiến thuật, biến thành một hồi loạn chiến vụng về nhất, khó coi nhất trong mấy chục năm qua.
Mà, Lý Diệu người chế tạo ra tai nạn lần này lại đang thong dong điềm tĩnh lướt đi như mãng xà.
Trên người hắn khoác một tấm vải ngụy trang.
Một mặt có thể bắt chước màu của cây cối, bụi cỏ, mặt còn lại thì có thể bắt chước hoa văn của các loại nham thạch.
Hơn nữa hắn đã đã tu luyện thuật ẩn núp trong liệp sát ở hoang nguyên, trốn trong trạc cây hoặc là giữa loạn thạch cơ hồ là không ai có thể nhìn ra.
Qua máy dò xét yêu thú, Lý Diệu tập trung tinh thần quan sát chiến đấu.
Mà trên máy dò xét yêu thú cũng không ngừng xuất hiện từng dòng tin tức.
"Chu Trung Bình, tân sinh Thiết Quyền hội, Luyện Khí ký tầng thứ ba, am hiểu Kim Tuyến quyền, Huyền Sương Kính, khuyết điểm là hạ bàn không ổn, đầu gối chân trái từng bị thương nặng."
"Cát Minh Viễn, tân sinh Loạn Nhận đường, Luyện Khí ký tầng thứ ba, am hiểu Xích Long thương, trường thương chia khúc, giấu xích bên trong, có thể trong nháy mắt dài ra hơn mười mét, phạm vi công kích rất rộng, chỗ thiếu hụt là lực phòng ngự hơi yếu."
"Phương Tinh Huy. . ."
Tin tức liên tục chạy bên trên máy dò xét yêu thú.
Đây là nguyên nhân Lý Diệu sở dĩ muốn tin tức chiến đấu của hai ngàn tân sinh.
Máy dò xét yêu thú nếu có thể nhận ra hai loại yêu thú cực kỳ giống như, đương nhiên có thể căn cứ vào tướng mạo ngũ quan phân biệt ra thân phận của một người.
Cái sau kỳ thật càng đơn giản hơn, kỹ thuật nhận diện mặt người ở Tinh Diệu Liên Bang đã là một loại thần thông rất chín muồi, Lý Diệu chỉ tiến hành cải tạo nho nhỏ cho máy dò xét yêu thú, đưa thêm số liệu vào là biến nó thành một "máy dò xét sức chiến đấu".
Mà mục đích của hắn, muốn dùng máy dò xét sức chiến đấu để tìm ra nhân vật của hai bên.
"Chính là ngươi!"
Khi máy dò xét yêu thú tìm thấy được một tân sinh Luyện Khí kỳ tầng thứ tư của Thiết Quyền hội, mắt Lý Diệu sáng rực lên, bất động thanh sắc ẩn núp ở trên tán cây phía sau đối phương.
Cho tới khi đối phương liên tục đánh chết hai gã thành viên của Loạn Nhận đường, đang há miệng thở dốc thì hắn vô thanh vô tức thuận theo thân cây bò xuống, rón ra rón rén tới gần đối phương.
Trong sương mù, Lý Diệu giống như là cái bóng của đối phương.
Cho tới khi khoảng cách giữa hai bên không tới một thước, đối phương mới đột nhiên sinh ra cảnh giác.
Đang muốn quay đầu lại thì cổ đau nhói, một đạo điện lưu đâm vào yết hầu, khiến hắn muốn hét lên cũng không được, mắt trợn lên, ôm cổ, đầu tiên là hai đầu gối quỳ xuống đất, tiếp theo cả người nằm vật trong bùn.
Mà Lý Diệu trước khi hắn quỳ xuống đất thì đã biến mất, một lần nữa hòa thành một thể với rừng cây.
"Tốt, vô thanh vô tức tiêu diệt một người tu chân Luyện Khí kỳ tầng thứ tư, mà đối phương tới chết với không nhìn ra được bộ dáng của hắn, tiểu tử này xuất thủ thật sự rất độc!"
Trong Phòng khách quý, trưởng lão Ma Quyền môn Bạch Mộc Thần vừa rồi còn khinh thường Lý Diệu cũng có chút động dung, hơi ngồi thẳng người lên.
Phó minh chủ Bách Chiến Đao minh Long Văn Huy mỉm cười:
"Đây là tân sinh Luyện Khí kỳ tầng thứ tư thứ ba mà hắn tiêu diệt rồi, xem ra hắn chính là muốn dùng loại biện pháp này, bảo trì cân bằng chiến lực giữa hai bên, khiến Thiết Quyền hội và Loạn Nhận đường đánh giết nhau càng lâu, như vậy hai bên sẽ càng có thương vong nặng."
"Nhìn kìa, hắn lại xuất thủ, lần này tiêu diệt một tân sinh Luyện Khí kỳ tầng thứ tư của Loạn Nhận đường, tân sinh này vẻ mặt vẫn còn ngơ ngác."
"Ài, có gì mà kinh ngạc đâu, hắn đã tiêu diệt ba gã cao thủ của Thiết Quyền hội rồi, đương nhiên phải tiêu diệt một hai cao thủ của Loạn Nhận đường để bảo trì cân bằng! Chẳng lẽ ngươi thật sự tin lời nói của một 'Cao thủ tà đạo', cho rằng hắn sẽ thật lòng hợp tác với Loạn Nhận đường à?"
Long Văn Huy rung đùi đắc ý.
Bạch Mộc Thần vẻ mặt ngưng trọng, chậm rãi nói:
"Cứ tiếp tục như vậy, xung đột giữa hai bên càng lúc càng kịch liệt, cao thủ không phải chết vì đánh giết thì cũng là bị Lý Diệu ám sát, đến cuối cùng, nói không chừng thật sự bị hắn mở một đường máu, để xem Triệu Thiên Trùng và Lỗ Thiết Sơn ứng đối như thế nào!"
Triệu Thiên Trùng và Lỗ Thiết Sơn là số ít người vẫn còn tỉnh táo.
Khi tiếng hét vang lên, bọn họ đã ý thức được mưu đồ của Lý Diệu.
Lỗ Thiết Sơn hét to một tiếng:
"Triệu Thiên Trùng, ngươi nghĩ cho kỹ đi, Lý Diệu tuyệt đối sẽ không thật lòng liên thủ với ngươi đâu, nhất định sẽ làm suy yếu lực lượng của chúng ta, khiến chúng ta bảo trì ở thế cân bằng vi diệu, cuối cùng là khiến chúng ta tự giết lẫn nhau!"
"Ngươi liên thủ với hắn, đến cuối cùng tuyệt đối sẽ bị hắn nuốt sống!"
Triệu Thiên Trùng trầm ngâm một lát, trong mắt bắn ra hai luồng sáng như hai mũi dao, quyết đoán nói:
"Kế hiện tại chỉ có tráng sĩ chặt tay thôi!"
"Đánh giết đã xảy ra, chúng ta dù sao cũng không phải là quan chỉ huy quân đội, các học sinh cũng không phải là binh lính được huấn luyện chính quy, chúng ta cũng không có sức chỉ huy mạnh như vậy, có thể khiến tất cả mọi người tỉnh táo lại!"
"Đi theo bên cạnh chúng ta đều là thành viên nòng cốt thực lực mạnh nhất, mọi người liên thủ, xuất phát về phía bắc, gặp phải xung đột thì cố gắng bình ổn, thật sự không thể bình ổn được thì vòng qua, tranh thủ thời gian!"
"Trên đường đi nếu phát hiện ngọc giản, tất cả sẽ chia đều, một người một nửa!"
"Tóm lại, chúng ta phải giành giật từng giây, tới khu hẻm núi, chặn đứng Lý Diệu!"
"Bất kể hắn giở gì âm mưu quỷ kế, đến cuối cùng vẫn phải đi qua khu hẻm núi!"
"Chúng ta thiết lập cạm bẫy ở khu hẻm núi, để Lý Diệu nếm thử tư vị thập diện mai phục!"
Hai bên đã cảm nhận được sự đáng sợ của Lý Diệu một cách sâu sắc, không hề do dự, lập tức bắt đầu hành động.
Trên đường đi phàm là gặp phải chiến đấu không kịch liệt lắm, nếu hai bên đều không bị thương nặng, Triệu Thiên Trùng và Lỗ Thiết Sơn sẽ liên thủ tiến lên cản lại, thu vào đội của mình.
Gặp phải hai bên đã đánh người sống ta chết, nằm ngổn ngang trên mặt đất thì chẳng buồn nhìn lấy một cái, trực tiếp vòng qua.
Về phần chém giết ở xa xa thì không có thời gian để ngăn cản.
Chỉ mất bốn mươi hai phút, hai người đã tổ chức được một đội quân hỗn hợp gồm một trăm tám mươi lăm người, trở lại khu hẻm núi.
Nhân số tuy rằng không nhiều lắm, lại đều là thành viên nòng cốt thực lực mạnh nhất của hai bên.
Hơn nữa có thể may mắn còn sống sót trong loạn chiến, phần lớn là tính cách trầm ổn, tâm tư mẫn tiệp, không dễ trúng kế.
Nhân số càng ít, sức khống chế của hai người càng mạnh, càng không dễ phát sinh hỗn loạn.
Hơn nữa trong khu hẻm núi không có sương mùi, tầm mắt rất tốt, nhìn rõ tất cả trong phạm vi hai km.
"Lý Diệu, hiện tại hơn hai trăm người chúng ta sẽ vây chặt khu hẻm núi, xem ngươi còn biện pháp nào để lướt quá dưới mí mắt chúng ta!"