Lôi Hồng Hải nhìn chiến đao sáng như tuyết dính sát vào bên tai mình, trong lúc nhất thời nước mắt đảo quanh, không biết phản ứng như thế nào. Lôi Thành Hổ không liếc hắn thêm một cái, quay đầu nhìn Lý Diệu: “Đi!” Lý Diệu muốn nói lại thôi: “Lôi tướng quân, thương thế của ngươi...” “Vết thương nhỏ, không sao!” Lôi Thành Hổ mất một tay, lại bình tĩnh tự nhiên như là mất một ngón tay, nhặt lên một khẩu súng mũi tên nổ kẹp ở nách, lại nhặt lên một thanh kiếm lưỡi cưa mẻ...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.