"Ta ra sinh ở một sơn thôn nhỏ phía nam Liên Bang, giao thông không tiện, cũng không có sản nghiệp gì, kinh tế rất lạc hậu, người trưởng thành trong thôn phần lớn đều đến thành phố lớn để làm công kiếm tiền, chỉ để lại người già và trẻ con."
"Sư phụ của ta, chính là giáo sư nông thôn duy nhất trong thôn, là một lão thái thái hơn một trăm tuổi, tóc hoa râm."
"Từ nhỏ, ta chỉ biết lão sư là một người thần thông quảng đại, bà ta nói chuyện với rất nhiều động vật nhỏ trong núi, cũng có thể vào mùa đông khiến dưa hấu chín nhanh, tay bà ta chỉ một cái là có thể đốt lửa trại, dẫn đám trẻ con chúng ta cùng nhau sưởi ấm ăn dưa hấu."
"Người trong thôn bị bệnh gì cũng sẽ tới để lão sư khám, lão sư luôn chữa khỏi rất nhanh."
"Rất lâu sau, mới biết được đó không phải là mơ, là thế giới tiểu thuyết lão sư sáng tạo ra, lão sư là một người tu chân, lại là một huyễn văn sư."
"Có điều lúc này, bà ta đã chết rồi."
" Khi ta mười lăm tuổi, trong thôn có mưa to, mưa liền mười ngày mười đêm, khiến cho cả tòa núi to sau thôn cũng nhũn ra, cuối cùng nửa đêm hôm sau dẫn phát sạt núi, mang đến đất đá trôi khủng bố."
"Lão sư lúc ấy vừa hay đang đỡ đẻ giúp một thôn dân, nửa đêm đi qua núi, bà ta là người đầu tiên phát hiện có đất đá trôi."
"Núi đá cuồn cuộn xen lẫn với hồng thủy trút xuống, căn bản không có thời gian để thông tri cho mọi người chạy trốn."
"Thế là, lão sư thiêu đốt sinh mệnh, vắt kiệt linh năng. Kết thành hộ thuẫn linh năng vô cùng kiên cố, chắn đất đá trôi ở bên ngoài sơn thôn."
"Tất cả mọi người an toàn thoát được, mà lão sư lại bị đất đá trôi bao phủ, mười ngày sau mới tìm được di thể của bà ta, an bình như đang ngủ."
"Từ sau sự kiện đó, ta đã lập chí muốn thành người như lão sư. Ta đuổi theo dấu chân của lão sư, một đường thi vào Thiên Huyễn thư viện, trở thành người tu chân, cũng trở thành một huyễn văn sư có thể tùy tâm sở dục dùng văn tự sáng tạo ra thế giới. Sau khi ta tốt nghiệp, ta liền xin tham gia vào 'kế hoạch người tình nguyện dạy học ở nơi nghèo khó' của Liên Bang, chuẩn bị tới một sơn thôn trong đất hoang làm giáo sư nông thôn, đi trên con đường giống như lão sư."
"Đúng lúc này, ta gặp thú triều đột kích."
"Nói thật. Ta có một vạn lý do để không đứng ra, giống như lão sư năm đó cũng có một vạn lý do để không chống đỡ dưới đất đá trôi."
"Nhưng bà ta lại đứng ra, không cần bất kỳ lý do nào, cho nên ta cũng đứng ra, cũng không cần lý do gì, chỉ cần một chút xung động trong đáy lòng là đủ rồi."
"Biến thành bộ dạng như hiện tại cũng là điều ta không ngờ, ta từng có vô số giấc mộng, không có một giấc mộng nào là tuổi còn trẻ đã trở thành 'Quỷ tu'. Nói không hối hận là không thể.
Nhưng luôn có một số việc. Biết rõ sẽ hối hận vẫn cứ làm, bởi vì nếu không làm thì sẽ hối hận, hối hận cả đời."
Chim xanh nhỏ líu ríu, bất tri bất giác, hai người bay ra khỏi tầng mây, rong chơi trong trời xanh. Phía dưới là núi sông rộng lớn, ánh mặt trời vàng rọi chiếu lên người họ, phủ lên một lớp vàng rực rỡ.
Chim xanh nhỏ có chút ngượng ngùng nói:
"Xin lỗi, bạn học Lý Diệu, ta vừa biến thành quỷ tu, Tâm tình rất loạn, rất nhiều điều muốn nói mà không biết phải nói với ai, càng không biết phải nàng nói với cha mẹ như thế nào. Bọn họ chưa biết gì cả!"
"Nghĩ tới nghĩ lui, là ngươi đã cứu ta, hơn nữa ta nghe nói ngươi vì bảo vệ mấy người chúng ta mà đắc tội với đại nhân vật rất có quyền thế. Ta cảm thấy ngươi chắc có thể nghe ta lải nhải vài câu. Cho nên liền lỗ mãng tới tìm ngươi, lãng phí nhiều thời gian của ngươi như vậy, thật là ngại quá."
"Không không không, không lãng phí, giọng nói của ngươi rất êm tai, thế giới này cũng rất đẹp, Chim Xanh là một cuốn tiểu thuyết vô cùng đặc sắc!"
Lý Diệu rất chân thành nói.
"Thật vậy à, ngươi thật sự thích thế giới này?" Chim xanh nhỏ vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng nói.
Lý Diệu vỗ cánh bay về phía mặt trời, sau một lúc thì dừng lại, tự do tự tại lướt đi trên núi sông.
Hắn híp mắt, cẩn thận thưởng thức mỗi một dòng cảm xúc vi diệu khi mỗi lần vỗ cánh.
"Thật đó, thế giới này rất đẹp, ta rất thích, rất hy vọng có thể thường xuyên tiến vào thế giới Chim Xanh, cùng ngươi tự do bay lượn, nhìn sông dài mặt trời lặn, gió cuốn mây trôi."
Câu này vừa ra khỏi miệng, Lý Diệu bỗng nhiên cảm thấy sâu trong thần hồn truyền đến sự rung động, giống như hắn và thế giới Chim Xanh đã sinh ra gắn kết vi diệu.
Mà thế giới Chim Xanh cũng trở nên rõ ràng hơn, động lòng người hơn, tầng mây biến ảo phong phú hơn.
Trước mắt Vệ Thanh Thanh sáng ngời, lẩm bẩm nói: "Bạn học Lý Diệu, ngươi đã biến thành độc giả đầu tiên của Chim Xanh!"
"Độc giả ư?" Lý Diệu ngây ra.
Hai chữ này hiển nhiên vượt qua hàm nghĩa sâu hơn của ngôn từ:
"Đúng vậy, phương thức tu luyện của huyễn văn sư chúng ta khác với người tu chân bình thường, đối với người tu chân bình thường các ngươi, phương pháp tu luyện chủ yếu chính là cắn nuốt và vận dụng linh năng."
"Nhưng huyễn văn sư chúng ta thì lại cần sáng tác ra từng bộ tác phẩm để đả động người khác, khiến độc giả và chúng ta gắn kết tinh thần kỳ diệu, phát sinh cộng hưởng tinh thần, trong cộng hưởng không ngừng tăng cường lực lượng."
"Độc giả càng nhiều, cảm xúc càng sâu, cộng hưởng sẽ càng mãnh liệt, thực lực của chúng ta mới có thể trở nên càng lúc càng mạnh."
"Hai bộ tác phẩm còn lại của ta là tiểu thuyết dễ bán loại hình thanh xuân, cũng có không ít độc giả trung thành, cộng hưởng tinh thần bọn họ mang đến là nguồn gốc lực lượng của ta."
" Mà bộ Chim Xanh này là tác phẩm văn học vị nghệ thuật, không có ai thích đọc, người là 'Độc giả' đầu tiên sinh ra cộng hưởng với chúng ta, chính là vì sự cảm động của ngươi, thế giới Chim Xanh mới có thể trở nên rõ ràng, tròn trịa, trọn vẹn hơn vừa rồi."
"Có thể có được độc giả như ngươi là sự may mắn của ta, chờ ta có cảm ngộ mới, viết ra chương mới của Chim Xanh, nhất định sẽ mời ngươi tiến vào, chúng ta cùng nhau thăm dò thế giới tuyệt vời vô hạn trong mây, bạn học Lý Diệu nhé!"
Giống như tất cả nữ thanh niên văn nghệ, tác phẩm của mình được người ta yêu thích, Vệ Thanh Thanh cũng thập phần cao hứng, hồn nhiên quên mất sự thật mình vừa chết. Vỗ cánh cánh nhỏ bay lượn chung quanh Lý Diệu.
Mặt Lý Diệu đỏ lên, không ngờ bản thân hắn là một người thô lỗ chỉ biết sửa chữa máy móc, còn có thể sinh ra cộng hưởng với một tác phẩm văn học vị nghệ thuật.
Nghĩ nghĩ, hắn lại có một vấn đề:
"Tiểu Thanh, nếu nói độc giả đọc nhiều sẽ kích phát ra cộng hưởng lớn, thực lực của huyễn văn sư sẽ càng cường đại hơn, vậy chẳng phải là huyễn văn sư viết sách dễ bán sẽ chiếm tiện nghi? Bởi vì độc giả của sách bán chạy khẳng định là nhiều hơn văn học vị nghệ thuật trăm ngàn lần."
"Về lý thuyết thì đúng là vậy." Chim xanh nhỏ gật đầu.
"Vậy ngươi vì sao còn nhọc sức viết loại văn học vị nghệ thuật như Chim Xanh này? Văn học vị nghệ thuật vừa khó viết vừa ít người đọc, lại không thể kiếm được tiền để đề thăng lực lượng, có thời gian thì viết nhiều mấy cuốn sách dễ bán thì không phải là tốt hơn sao?"
Vệ Thanh Thanh mỉm cười, nhìn tiên cảnh trong mây ở xa xa: "Bởi vì. . . Ta thích!"
...
Sau khi Vệ Thanh Thanh đi rồi, Lý Diệu nghĩ về nữ thanh niên văn nghệ cùng lắm chỉ hơn hắn mấy tuổi này, càng nghĩ càng cảm thấy thú vị.
Hắn khởi động tinh não, tìm kiếm "Quả Cam Xanh".
Đây là bút danh của Vệ Thanh Thanh.
Tinh não khẽ rung, rất nhanh tìm thấy hai bộ tác phẩm.
Đúng như Vệ Thanh Thanh nói, hai bộ tiểu thuyết thanh xuân nàng ta xuất bản rất dễ bán, có nhiều độc giả, ở trên linh võng cũng được đánh giá cao.
Bản tiểu thuyết đầu tiên tên là "Thiếu Niên Tông Chủ Yêu Ta", ngoài trang bìa là một thiếu niên anh tuấn tiêu sái.
Lý Diệu rùng mình một cái, kiên trì lật phần giới thiệu vắn tắt về nội dung.
Cố sự này là có một tông chủ của đại tông phái bởi vì một lần tu luyện bất trắc, bất hạnh tẩu hỏa nhập ma, biến thành người thực vật, mà con trai độc nhất mười bảy tuổi của hắn không thể không gánh trọng trách, kế thừa tông phái.
Nữ nhân vật chính là người thường nhân dịp nghỉ hè tới xí nghiệp dưới trướng tông phái này để làm công, bởi vì một lần trùng hợp, coi tông chủ thiếu niên trở thành người làm công giống như nàng. Hai người từ từ quen nhau.
Tông chủ thiếu niên tuổi còn trẻ, tu vi còn thấp đã kế thừa nghiệp lớn, trong tông phái tất nhiên có rất nhiều thế lực không phục, bình thường hay đấu đá nhau, chuyện ngươi lừa ta gạt xảy ra rất nhiều. Trong lòng buồn khổ không thôi, hiếm có tìm được một nữ hài tử trong trẻo như nước, lại không biết thân phận của hắn, tự nhiên thân thiết với nàng ta, dần dần nảy sinh tình yêu.
Từ đó về sau, tất nhiên là những đoạn yêu hận triền miên, ân oán khúc mắc, còn trưởng lão của phe phái đối địch dùng phi kiếm ám toán tông chủ thiếu niên, lại bị nữ nhân vật chính phát hiện, giúp tông chủ thiếu niên đỡ một kiếm.
Tuy rằng Lý Diệu nghĩ tới vỡ cả đầu cũng không hiểu, một người bình thường sao có thể phát hiện phi kiếm mà người tu chân bắn ra, cho dù phát hiện thì sao có thể phản ứng đúng lúc. Có điều đây đều là chi tiết nhỏ, không có gì trở ngại.
Dù sao cuối cùng, tông chủ thiếu niên và nữ nhân vật chính đã phá tan từng trở ngại, người có tình chung quy cũng thành đôi.
Đúng lúc này, phụ thân của tông chủ thiếu niên, tông chủ tẩu hỏa nhập ma biến thành người thực vật đột nhiên tỉnh lại, hắn kiên quyết phản đối nhi tử cưới một người bình thường.
Mà vị hôn thê của tông chủ thiếu niên, người thừa kế của một đại tông phái nào đó cũng xuất hiện cản trước mặt nữ nhân vật chính.
Cố sự đến đây là dừng, muốn biết chuyện về sau phát triển như thế nào, xin chờ tập sau.
"Ặc..."
Lý Diệu xem thêm chút rồi từ bỏ ý định đọc hết, kéo màn hình xuống dưới, đọc bản thứ hai.
Bộ tiểu thuyết thứ hai tên là "Chưởng Môn Bá Đạo Yêu Ta", tình tiết cũng gần như bộ đầu tiên, chỗ khác duy nhất là..."Ta" trong "người yêu ta" này là nam.
Đương nhiên, "Chưởng môn Bá đạo" Cũng là một tráng hán rất lãnh khốc và cường thế.
"Đáng sợ quá!"
Lý Diệu vội vàng tắt trang, ra sức xoa hai mắt, nước mắt chảy ròng ròng.
Hắn từ bỏ ý định tiến thêm một bước trao đổi tinh thần với Vệ Thanh Thanh.
Ít nhất thì thế giới biến ảo của hai bộ tiểu thuyết này hắn có chết cũng không chịu đi vào.
"Chúng ta hay là tâm sự nhiều về văn học vị nghệ thuật đi, bạn học tiểu Thanh." Lý Diệu nghĩ thầm.
Đúng lúc này, trên đỉnh đầu truyền đến tiếng rít ầm ầm.
Lúc ban đầu Lý Diệu không để ý, bốn phía đều là quân doanh, có một số chiến toa quân dụng bay trên đỉnh đầu cũng là chuyện rất bình thường.
Có điều rất nhanh, hắn liền ý thức được không đúng, tiếng rít vẫn dừng lại ở phía trên lều chữa bệnh, hơn nữa thanh âm càng lúc càng cuồng bạo, càng lúc càng kiêu ngạo.
Giống như là có mấy chục chiến toa quân dụng quay chung quanh lều chữa bệnh.
Khóe mắt Lý Diệu giật giật, đeo Hắc Dực kiếm và Ảm Tinh nham lên người, hoạt động tứ chi một chút, bảo trì trạng thái chiến đấu tốt nhất rồi bước ra khỏi lều chữa bệnh.
Đại trận trượng trên bầu trời khiến hắn sững sờ sửng sốt.