“Điều này sao có khả năng?” Lý Diệu trong lúc nhất thời rối loạn hết chừng mực, “Chỉ bằng hai kẻ xấu xí như lợn, ti tiện như chó, từng bị ta nhiều lần đánh cho chạy trối chết, trấn áp ngoan ngoãn đó, thế mà có thể sớm hơn ta thông qua kiểm tra —— ngươi thật sự không lừa ta?” “Ta không cần thiết lừa ngươi.” Thanh âm nói: “Ta đã tồn tại quá lâu quá lâu, ức vạn năm thời gian cũng đủ để ‘Hồng Triều’ tìm tòi mỗi một gợn sóng cùng mỗi ngõ ngách của...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.