Mục lục
Tu Chân Tứ Vạn Niên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lỗ Thiết Sơn bị những phân tích rắc rối phức tạp của Triệu Thiên Trùng khiến cho ngây ra, cái miệng há to một lúc lâu vẫn chưa khép lại được, không nhịn được mắng một câu:

- Tiểu tử Lý Diệu này thật gian trá quá, rốt cuộc là hoàn cảnh xấu xa nào mới có thể sinh ra một yêu nghiệt như vậy!

Triệu Thiên Trùng ra sức xoa mặt, nói:

- Chúng ta không phải đã xem hết tư liệu rồi sao, hắn từ nhỏ đã lớn lên ở phần mộ pháp bảo, lúc bảy tám tuổi đã phải đấu trí so dũng khí với những người nhặt ve chai trưởng thành cùng hung cực ác, nói không chừng vì nửa cái bánh nướng cũng phải vắt hết óc, nghĩ ra mười hai mười ba liên hoàn kế mới có thể giành được tới tay.

- Ngươi và ta tuy là có kinh nghiệm thực chiến ở hoang nguyên, nhưng cái chúng ta đối mặt nhiều nhất là yêu thú cấp Yêu Binh, cho dù có chút trí tuệ thì cũng làm sao có thể so sánh của con người được?

Lỗ Thiết Sơn á khẩu không nói được gì, một lúc sau, ánh mắt nóng bỏng hướng về phía ngọc giản trong xe mô hình, lẩm bẩm nói:

- Cho nên, đây là ngọc giản thật sự?

Trước khi chưa biết rõ, hắn cũng không dám tới gần thứ này.

Tuy nói bom ngọc giản bởi vì thể tích quá nhỏ, tinh thạch có thể lắp vào cũng có hạn, không thể sinh ra lực phá hoại quá mạnh mẽ, trừ phi đặt trong người mới có thể nổ chết người tu chân Luyện Khí kỳ.

Có điều, cho dù chỉ bị nổ cho thương tay chân, cũng rất phiền, dù sao lát nữa vẫn phải còn chiến đấu.

Nhìn Triệu Thiên Trùng, Lỗ Thiết Sơn nuốt nước miếng, có chút rục rịch muốn động.

Triệu Thiên Trùng đoán được tâm tư của hắn, lắc đầu nói:

- Chưa chắc, ta cảm thấy sự xuất hiện của ngọc giản này vẫn có gì đó cổ quái.

- Ta vừa dứt lời thì chiếc xe mô hình điều khiển từ xa này liền di động, rõ ràng là cố ý để bị ta phát hiện.

- Tìm, tiếp tục tìm!

- Không, trước tiên phái ba mươi người ra. Chia làm ba đội, sắp xếp theo hình chữ nhất, vây kín đường mòn, tất cả đều phải là hảo thủ am hiểu phi kiếm đối không, bên Lỗ Thiết Sơn ngươi nếu có người hành động nhanh nhẹn, am hiểu khinh thân thì cũng có thể gia nhập, mọi người phòng bị trọng điểm bầu rời!

- Những người còn lại thì lật tung mỗi một tảng đá trong phạm vi khói đen bao phủ vừa rồi, một khe đá cũng không muốn bỏ qua!

Mọi người ầm ầm nghe theo. Sau một phen bố trí thì bắt đầu tìm kiếm.

Mười phút sau, quả nhiên ở phía dưới một khối đá to, có phát hiện kinh người.

Xe mô hình điều khiển ngụy trang thành tảng đá thứ hai!

Lý Diệu dường như biết đại thế đã mất, lại có lẽ đã bị điện giật cho ngất đi rồi. Xe mô hình thành thành thật thật nằm nham thạch nham thạch, bị người bắt lấy.

Lỗ Thiết Sơn hít một hơi lạnh:

- Cho nên, hắn nhân lúc khói đen tràn ngập, tầm mắt của chúng ta của che phủ, không phải là bỏ xuống một mà là hai chiếc xe mô hình? Tay hắn nhanh thật đấy!

Triệu Thiên Trùng híp mắt lại, tính toán một chút rồi gật đầu nói:

- Chắc là hai chiếc, hắn không có thời gian đặt chiếc thứ ba, hơn nữa sau khi ngụy trang thành tảng đá, thể tích của xe mô hình điều khiển cũng không nhỏ. Balo quân dụng của hắn đã để một trăm ngọc giản và hai chiếc xe mô hình điều khiển chắc đã đạt tới cực hạn, không thể bỏ thêm chiếc thứ ba.

- Huống chi, loại chiến thuật này một khi bị chúng ta phát hiện, đặt hai chiếc và một trăm chiếc cũng sẽ bị chúng ta tìm ra.

- Có điều...

Triệu Thiên Trùng sau khi lấy ra ngọc giản từ buồng lái xe mô hình thứ hai thì bỗng nhiên làm một động tác khiến tất cả mọi người kinh ngạc không thôi.

Hắn nhẹ nhàng búng một cái, bắn ngọc giản mà tất cả mọi người đều muốn giành lấy vào trong loạn thạch.

- Ngươi!

Lỗ Thiết Sơn không rõ đầu đuôi, lập tức lộ ra sát khí.

- Cứ bình tĩnh đừng nóng!

Triệu Thiên Trùng thản nhiên nhìn hắn một cái. Hai tay phát lực, rắc một tiếng, không ngờ bẻ đôi chiếc mô hình mô hình thứ hai.

- Đây là?

Lỗ Thiết Sơn hoàn toàn choáng váng, chỉ thấy bên trong xe mô hình thứ hai rõ ràng có một tường kép nho nhỏ, trong tường kép là - ngọc giản thứ ba!

Cả người Lỗ Thiết Sơn lạnh toát, trong đầu bất giác hiện lên một cảnh tượng:

Tất cả mọi người cho rằng đã biết rõ toàn bộ âm mưu của Lý Diệu, tưởng ngọc giản trong buồng lái của chiếc mô hình mô hình thứ hai là thật, thế là vứt bỏ xe mô hình cầm ngọc giản này đến tinh não cố định để thí nghiệm thật giả.

Tất nhiên, ánh mắt của mọi người đều sẽ màn hình hấp dẫn, không có ai để ý tới xe mô hình đã rỗng tuếch.

Mà lúc này, xe mô hình đột nhiên khởi động rồi gia tốc, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người lao ra khỏi khu hẻm núi!

Tính thời gian, cách lúc Lý Diệu "Tử vong", còn có ba phút, thế là đủ rồi!

Chẳng trách, cho tới khoảnh khắc cuối cùng hắn vẫn không khởi động xe mô hình này, giả bộ thúc thủ chịu trói.

Thì ra, đây mới là một chiêu cuối cùng của hắn!

Lỗ Thiết Sơn sững sờ cả nửa ngày mới thở dài một tiếng:

- Ở cùng một chỗ với đám người gian xảo như quỷ các ngươi, luôn cảm thấy tế bào não của ta không đủ dùng, may mà trên chiến trường chân chính, mọi người đều là bạn, nếu là kẻ địch, ta tuyệt đối sẽ không dây dưa với các ngươi, trực tiếp gọi chiến hạm tinh thạch ra dùng pháo chủ bắn chết sạch các ngươi!

Sau đó, lại bổ sung một câu:

- Có điều, nếu là Lý Diệu, pháo chủ của chiến hạm tinh thạch cũng không nhất định có thể bắn chết tiểu tử này!

Triệu Thiên Trùng cười khổ:

- Lỗ Thiết Sơn, ngươi đừng đánh giá cao trí tuệ của ta, ta không nhìn ra âm mưu của Lý Diệu, thuần túy là dựa vào cảm giác của hai tay.

- Làm một kiếm tu, binh khí là tất cả của ta, cảm giác hai tay của ta cũng vô cùng nhạy bén, có thể dễ dàng nhận sức nặng của hai kiện binh khí khác nhau.

- Hai chiếc xe mô hình này tuy rằng vẻ ngoài thì không khác gì nhau, nhưng trên sức nặng lại có khác biệt rất nhỏ, xe mô hình thứ hai nặng hơn một chút.

- Cho nên ta mới nghĩ đến liệu trong chiếc xe mô hình thứ hai này có gì cổ quái hay không.

- Dù sao, đối mặt với đối thủ đáng sợ như Lý Diệu, cẩn thận một chút cũng không thừa.

Nói xong câu đó, Triệu Thiên Trùng im lặng, đưa ngọc giản tới giữa mình và Lỗ Thiết Sơn, tay trái đè lên chuôi kiếm, bảo trì trầm mặc.

Lỗ Thiết Sơn ý thức được gì đó, cũng yên lặng không nói gì, điều chỉnh khí tức, khôi phục thể năng.

Hơn một trăm người lẳng lặng chờ đợi, thời gian trôi qua từng giây.

Bọn họ đang chờ Lý Diệu chết!

Ba phút sau.

- Lý Diệu, đã chết!

Triệu Thiên Trùng như trút được gánh nặng nói.

- Lý Diệu, đã chết!

Lỗ Thiết Sơn lau mồ hôi lạnh trên đầu, có một loại xung động vui quá nên muốn khóc.

- Tên yêu nghiệt này cuối cùng cũng xong đời rồi!

- Bất kể hắn có nhiều âm mưu quỷ kế tới mấy cũng không thi triển được nữa!

Tất cả mọi người hoan hô nhảy nhót. Lại trong nháy mắt tỉnh táo lại, lại rơi vào sự tĩnh mịch một cách quỷ dị.

Địch ý va chạm trong ánh mắt.

Nếu Lý Diệu đã chết, mà ngọc giản chân chính đã xuất hiện. Như vậy tiếp theo chính là quyết chiến cuối cùng!

- Đợi đã, để phòng ngừa vạn nhất, chúng ta hay là tiến hành kiểm tra đo lường cả ba ngọc giản thì tốt hơn, nếu ngươi lo lắng thì có thể dẫn theo người khác. Ngươi hai ta một, ba người cùng đi.

Mắt thấy sát khí trên mặt Lỗ Thiết Sơn càng lúc càng thịnh, Triệu Thiên Trùng bỗng nhiên nói.

Lỗ Thiết Sơn suy nghĩ một chút rồi nói:

- Đồng ý!

Bọn họ đều bị Lý Diệu ba lần bốn lượt tính kế cho sợ rồi, tuy rằng Lý Diệu đã chết, nhưng vẫn biết rõ ngọc giản chân chính ở đâu thì yên tâm hơn.

Vạn nhất, đây chỉ lại là một âm mưu thật là giả, giả là thật thì sao?

Lỗ Thiết Sơn mang theo một tâm phúc, cùng Triệu Thiên Trùng đi vào đại bản doanh của Loạn Nhận đường.

Cái gọi là "Đại bản doanh", chỉ là dùng sơn trắng vẽ một phòng lớn, bốn phía bố trí pháp trận phòng ngự, sẽ không bị công kích, mà ở giữa thì đặt một chiếc tinh não cố định.

Dựa theo quy tắc thi đấu, Chỉ có thể cướp đoạt ngọc giản, không thể phá hoại tinh não.

Để phòng ngừa đầu đọc của tinh não bị hỏng, tinh não của hai bên đều chọn dùng phương thức truyền thần niệm kiểu không dây vô cùng tiên tiến.

Triệu Thiên Trùng đặt chiếc ngọc giản đầu tiên lên trên tinh não, một luồng sáng màu xanh nhạt hiện lên, ngọc giản bồng bềnh, bốn phía lượn lờ vô số phù văn mũi nhọn bát giác, từng đạo linh ti trong suốt từ trong ngọc giản chậm rãi vươn ra chui vào tinh não.

Trong tinh não bắn ra cột sáng, mở rộng giữa không trung, biến thành một màn hình cực lớn.

Giữa màn hình là Lý Diệu đang cười hì hì.

- Quả nhiên là giả!

Ngọc giản thứ nhất là giả, mọi người cũng không có gì bất ngờ. Ngược lại có một loại cảm giác thành tựu đã nhìn thấu âm mưu của Lý Diệu.

- Chào mọi người, nếu mọi người xem được đoạn tin nhắn này thì chứng tỏ ta đã 'chết', ha ha ha ha, dùng một đấu hai ngàn, vẫn rất miễn cưỡng!

Trong màn hình, Lý Diệu cười vô tâm vô phế.

Giống như những kế hoạch âm hiểm xảo quyệt liên tiếp vừa rồi căn bản không phải xuất phát từ tay hắn.

Nhìn khuôn mặt lộ ra vẻ vô tội của hắn, Triệu Thiên Trùng và Lỗ Thiết Sơn hận đến ngứa răng.

Lý Diệu ho khan một tiếng, tiếp tục nói:

- Sở dĩ để lại lời nhắn cho mọi người, một mặt là để chúc mừng mọi người cuối cùng đã đả bại 'Cao thủ tà đạo' ta đây, mặt khác cũng là để mong mọi người đừng hận ta.

- Dù sao đây chỉ là một cuộc thi đối kháng, chỉ là diễn tập thực chiến, cho dù ta bị lừa chết thì cũng không phải là chết thật, đúng không?

- Mà tương lai ra xã hội, thêm âm hiểm xảo quyệt, hèn hạ vô sỉ hơn ta còn có khối người.

- Cao thủ tà đạo giả ta đây có thể gây ra nhiễu loạn lớn như vậy, tiêu diệt nhiều người như vậy, nếu là cao thủ tà đạo thật thì sao?

Triệu Thiên Trùng và Lỗ Thiết Sơn liếc nhau, không hẹn mà cùng nghĩ trong đầu:

- Cao thủ tà đạo thật sự cũng không âm hiểm như ngươi!

- À, đúng rồi!

Lý Diệu đột nhiên nghĩ tới gì đó, vỗ đầu nói:

- Ta nghĩ, xe mô hình mười có chín là bị các ngươi chặn lại ở hẻm núi rồi, vậy các ngươi hiện tại, chắc đang kiểm tra ngọc giản thật giả trong đại bản doanh của Loạn Nhận đường, mới có thể nhìn thấy đoạn video này.

- Hơn nữa để đảm bảo, hẳn là người mạnh nhất của hai bên chắc cùng đi kiểm tra, phải không?

- Như vậy thì, huynh đệ của Thiết Quyền hội, ta khuyên ngươi phải cẩn thận một chút.

- Triệu Thiên Trùng này tuy rằng không âm hiểm như ta, nhưng chung quy vẫn âm hiểm hơn những kẻ cơ bắp của Thiết Quyền hội các ngươi.

- Theo ta suy đoán, hắn rất có khả năng ngay từ đầu đã bố trí cạm bẫy trong đại bản doanh rồi.

- Dù sao, ta là chạy về hướng bắc, khu hẻm núi rất có thể sẽ là chiến trường cuối cùng, mà một khi giành được ngọc giản rồi, kiểm tra thật giả trong đại bản doanh của Loạn Nhận đường cũng là chuyện đương nhiên.

- Lúc này, chỉ cần mai phục mấy người, sẽ có thể dễ dàng giết chết các ngươi!

Lý Diệu còn chưa nói xong, Triệu Thiên Trùng đã mặt trắng bệch, quát lớn một tiếng:

- Động thủ!

Mặt đất bỗng nhiên nứt ra, bốn đạo kiếm quang bắn ra, đâm tới những chỗ yếu hại trên người Lỗ Thiết Sơn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK